Ngồi dựa mình vào thành giường, nó đã có một đêm không ngủ. Đây là đêm không ngủ đầu tiên của nó kể từ ngày nó chuyển đến ngôi trường mới và có nhiều chuyện vui lẫn buồn. Đôi mắt nó thâm quần lại như mắt gấu trúc. Nó dựa đầu vào trường để suy nghĩ về chuyện tối qua. Bảo đã tỏ tình với nó ư? Bảo thích nó ư? Thích nó nhiều như vậy sao? Nhưng nó có thích Bảo không? Nó chỉ xem Bảo là một người bạn thân thật thân của nó mà thôi hay vượt qua mức tình bạn một chút chỉ một người anh trai. Nó khẽ thở dài, nó không biết phải trả lời với Bảo như thế nào? Nó không muốn mất đi người bạn tốt như Bảo nhưng nó cũng không thể đáp lại tình cảm của Bảo vì đơn giản nó không thích cậu, người nó thích là hắn và nó không muốn Bảo phải đau lòng khi biết được sự thật. Nó không biết làm sao, thật sự không biết…
Reng…Reng…Reng…
Tiếng reo của đồng hồ báo thức kéo nó khỏi những mớ suy nghĩ hỗn độn. Nó nhìn ra ngoài ban công, đã sáng rồi. Nó đành bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi mở cửa ban công để gió có thể luồn vào căn phòng của mình để nó có thể cảm thấy phần nào đó nhẹ nhàng hơn…
Lê từng bước chân nặng nề do một đêm thiếu ngủ xuống dưới nhà. Bước vào nhà bếp và một chấn động nhẹ đã phát ra từ nhà nó:
- AAAAAAA, MAAAAAAAA – Uyên hét lên.
- Điên hả? Tao nè. – Nó nói rồi kéo ghế ngồi kế bên Uyên. – Ba mẹ, chào buổi sáng ạ.
- Vũ, làm gì mà nhìn con ghê thế? Nhìn như âm hồn vậy. – Mẹ Uyên nói.
- Đúng vậy, mắt con đen thui như gấu trúc kia kìa. – Ba Uyên cũng bình luận theo.
- Dạ, con bị mất ngủ ạ. – Nó nói.
- Vậy một hồi mày tính để gương mặt này đi vào trường rồi hù dọa mọi người à. – Uyên vừa cầm muỗng đũa vừa nói.
- Chắc vậy, tao cũng chẳng biết phải làm sao nữa. – Nó nhún vai nói.
- Vậy để tao giải quyết cho. – Uyên cười nham hiểm nhìn nó khiến cả nhà có một phen hú hồn nữa.
….
Nó và Uyên bước xuống chiếc xe yêu quý hằng ngày để vào trường. Nhìn nó bây giờ không còn giống như âm hồn như lúc sáng nữa mà thay vào đó là một cô gái xinh đẹp. Đôi mắt gấu trúc của nó đã được Uyên che giấu khá kĩ càng dưới một lớp phấn khá dày. Đôi môi dù đã bị nó kịch liệt phản đối nhưng Uyên vẫn kiên quyết tô lên một ít son dưỡng và son hồng nhạt để nhìn môi nó có sức sống hơn. Bảo không biết xuất hiện từ đâu chạy đến bên nó và Uyên tươi cười nói:
- Chào Vũ, Uyên. Hôm nay hai người đi học sớm nhở? Chắc tại là đi làm vệ sinh trường lớp nên đi sớm đúng không?
- Bộ thường ngày tụi tui đi trễ lắm hả? – Uyên hỏi.
- Cũng không đến nỗi đó. Ủa Vũ, nay bạn trang điểm à? – Bảo đột nhiên quay qua nó hỏi.
- Ừm, xấu lắm à. Tại sáng mặt mình đáng sợ lắm nên Uyên trang điểm. – Nó nói.
- Không, nhìn Vũ đẹp lắm.
Nó ngượng ngùng trước câu nói của Bảo, do vẫn còn dư âm của chuyện ngày hôm qua nên nó không biết phải đối mặt với cậu như thế nào nhưng Bảo thì vẫn cứ vô tư như chưa từng có chuyện gì. Không gian dần chìm vào yên tĩnh, không ai lên tiếng một lời nào, không gian ngột ngạt đến khó thở khiến Uyên bất chợt rùng mình. Đột nhiên, một giọng nói vang lên cắt đứt đi sự ngột ngạt ấy:
- Hé lu mọi người, đầy đủ nhở. Em yêu, sao nay vô sớm vậy? – Đức vừa nói vừa bước đến choàng tay qua vai Uyên nói.
- Bộ thường ngày em đến trễ lắm à? Sao hôm nay ai cũng hỏi thế nhỉ? – Uyên khó hiểu hỏi.
- Thì đúng là thường ngày em đến đúng giờ hơn. – Đức nói.
- Thôi, chúng ta đến chỗ làm vệ sinh thôi. – Nó nói rồi bước đi trước. Tụi nó cũng nhanh chóng chạy theo.
….
Tại một nơi khác, không ồn ào như ở sân trường có nhóm tụi nó, nơi ấy chỉ có hai con người đang đứng đối diện nhau. Không gian im lặng đến nhàm chán, từng cơn gió thổi nhè nhẹ qua làm tăng thêm nét gì đó của khung cảnh yên bình. Lan Khánh khẽ lên tiếng hỏi hắn:
- Long, anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy? Chuyện gì quan trọng mà không thể nói trước mặt mọi người vậy?
- Chúng ta chia tay đi. – Long dứt khoác nói.
- Long…Long, anh đừng đùa như thế chứ? Không vui đâu. – Lan Khánh ngạc nhiên nói.
- Anh không đùa, chúng ta chia tay đi. Từ đầu, anh đã không có ý định với em. Anh chỉ muốn lợi dụng em để thực hiện kế hoạch thôi.
- Kế hoạch để Lệ Vũ biết được tình cảm của mình đúng không? Bây giờ lợi dụng xong lại muốn đá bỏ em sao? – Giọng của Lan Khánh đột nhiên đanh lại.
- Em biết hết rồi. Thế thì xin em hiểu cho. – Long lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi.
Đằng sau, Lan Khánh hét lên;
- Tôi nhất định sẽ khiến các người hối hận.
Câu nói của Lan Khánh khiến hắn khựng lại một giây rồi lại tiếp tục bước đi. Hắn không bận tâm đến lời nói của cô ta. Lan Khánh khụy xuống đất khóc nấc lên. Cô thích hắn như vậy cơ mà? Tại sao hắn lại không một lần nhìn về phía cô? Cô đã thích hắn từ ngày đầu tiên gặp mặt khi cả hai gia đình đơn bàn chuyện công việc. Cô thích hắn lâu như vậy, cô thích hắn thật lòng nhưng tại sao hắn lại không một lần cho cô một cơ hội chứ? Tại sao tất cả ánh nhìn của hắn lại chỉ đổ dồn lên một mình nó chứ, nó có gì tốt hơn cô chứ? Cô hận nó, nó đã cướp hết tất cả của cô, từ danh hiệu hoa khôi đến hắn. Cô hận nó, cô nhất định sẽ làm cho nó hối hận. Những giọt nước mắt của Lan Khánh vẫn cứ rơi, những giọt nước mắt dành cho một tình yêu đầu đời và một sự hận thù đến đáng sợ….
....
Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài của mình và những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!