Một ông anh tôi từng nói: “khi mọi việc trở nên rắc rối, thì sẽ có những chuyện làm nó rắc rối hơn”. Tính ra trong hơn mười ngày sau Giáng sinh xảy ra bao nhiêu là chuyện, tôi muốn Hằng bình tâm lại, cũng là để Hằng đừng làm lộ những chuyện của tôi. Tôi chưa ngỏ lời với Trang cũng là vì vậy.
Mấy hôm sau, tôi có hẹn đi uống cà phê với Trang. Nói chuyện bâng qươ một lúc, Trang nói cô cảm nhận được tình cảm của tôi, nhưng chỉ muốn giữ ở mức bạn thân, anh em, Trang mong tôi cũng giữ tình bạn đặc biệt này. Tôi nghe mà lùng bùng, dù đang ngồi những vẫn cảm thấy chân tôi như nhũn ra. Cơ thể tôi hầu như bị đóng băng, chỉ có đôi mắt còn hoạt động, nhưng chỉ làm được một việc là nhìn Trang đang ngồi hơi cúi đầu xuống.
Khoảng thời gian đó kéo dài rất lâu, rồi tôi cũng trấn tĩnh lại. Tôi hỏi tại sao, Trang nói cô cảm giác tôi sẽ là một người rất thân thiết, nhưng không phải là người yêu, không phải người mà cô đang mong đợi.
Tôi và Trang lại rơi vào sự im lặng một lúc lâu, rồi Trang hỏi:
- Có một chuyện em muốn hỏi anh, anh từng lên giường với Ly đúng không?
Tôi nghĩ Trang hỏi vậy thì đã biết rồi, không thể giấu được.
- Có một lần. Hôm đó anh và Ly đi bar, tối về anh ở lại với Ly. Trang à, đó chỉ là tình một đêm, anh và Ly đến giờ vẫn là bạn bè, em có thể thấy mà.
- Anh đâu cần giải thích, em hiều mà. Chuyện xảy ra khi nào?
- Hồi tháng .
Tháng là khi tôi và Trang đã bắt đầu thân thiết với nhau, nói chuyện nhiều với nhau.
- Anh Nhật à, chuyện anh từng ngủ với Ly không có vấn đề gì. Anh cũng không làm gì có lỗi với em, vì anh và em chưa đến với nhau. Nhưng nếu như anh và em đến với nhau, em sợ là em không chịu được cảm giác anh từng lên giường với bạn của em. Em biết là em không thể bỏ qua được suy nghĩ đó.
Tôi im lặng, không biết nói gì. Tôi hiểu được cảm giác của Trang, tôi chỉ biết tự trách mình.
Trang nói tiếp:
- Chuyện đó cũng không phải là tất cả nguyên nhân khiến em không thể đón nhận tình cảm của anh. Em đã suy nghĩ rất nhiều, em rất quý trọng anh, em luôn muốn có một người bạn, người anh như anh. Em mong anh vẫn xem em là bạn.
Tôi về đến nhà, lấy chai whisky rồi đi thẳng lên sân thượng ngồi uống. Gọi là bị từ chối cũng đúng, đây là lần thứ hai tôi bị từ chối, nhưng lần này đau đớn hơn nhiều, vì tôi ngỡ như đã có được tình cảm của Trang.
Tại sao Trang lại biết chuyện giữa tôi và Ly? Có lẽ nào Hằng đã nói ra chuyện đó như cô từng đe dọa tôi? Tôi lại đặt tiếp câu hỏi tại sao Hằng lại biết chuyện đó? Rồi tại sao Hằng lại biết chuyện Ngọc làm người mẫu nội y cho tôi chụp? Cô gái của sếp quả thật rất không đơn giản.
Tâm trạng rối bời, cộng thêm men rượu khiến tôi mất bình tĩnh. Tôi gọi cho Hằng, cô bé vừa nghe máy tôi đã hỏi ngay:
- Em nói chuyện anh với Ly cho Trang đúng không?
- Không, em không nói, mà có chuyện gì?
- Em không nói, vậy sao Trang biết? Mà tại sao em biết chuyện đó?
- Có chuyện gì vậy?
- Em nói thật đi, em nói với Trang hả, chứ không sao Trang biết?
- Làm sao em biết được. Lúc này em không có tâm trạng đâu mà nghe anh hỏi cung.
Hằng cúp máy. Tôi gọi lại nhưng Hằng không nghe máy. Chưng hửng một lúc thì tôi bình tĩnh lại. Tôi nhắn tin “anh xin lỗi, anh đang buồn, lại đang uống rượu nên mất bình tĩnh, mai anh gọi cho em”.
Ngày hôm sau, tôi vào công ty với bộ mặt đưa đám. Không phải tôi cố tình làm vậy, mà tôi không cách nào thoát khỏi tình trạng ủ ê đó. Chiều tôi đem mấy tài liệu qua đưa sếp, anh hỏi có chuyện gì, tôi trả lời một cách vô cảm: “em bị thất tình”. Sếp hỏi thêm vài câu, thấy tôi có vẻ đang ủ ê thật, nên sau đó khi tôi nói đã làm xong việc, xin về sớm thì anh đồng ý.
Tôi ra quán cà phê quen, ngồi đốt hết điếu này đến điếu khác. Rồi tôi gọi cho Hằng, hỏi gặp nhau được không, Hằng nói tôi ngồi đợi, cô sẽ đến. Gần nửa tiếng sau thì Hằng đến. Tôi hỏi khi tôi gọi thì Hằng đang làm gì, cô nói đang nằm ở nhà, không muốn đi đâu, làm gì.
Thế rồi hai kẻ thất tình ngồi lặng lẽ uống cà phê.
Hằng là người phá vỡ sự im lặng trước, cô nói: “Em không có nói gì với Trang. Em cũng không biết tại sao Trang biết được chuyện giữa anh và Ly”. Tôi vẫn im lặng, tôi không biết nói gì, dù có rất nhiều câu hỏi.
Hằng đến quán vào lúc chập tối, khi đó tôi đã uống hết ly cà phê từ lâu. Việc nhân viên nhiều lần rót trà cho tôi, cộng thêm cát gạt tàn thì đầy đầu lọc khiến tôi nhận ra tôi đã ngồi ở quán này rất lâu. Lúc đó đã gần giờ, tôi bắt đầu thấy đói. Tôi rủ Hằng đi ăn tối rồi nói chuyện tiếp.
Đi ăn xong, tôi và Hằng đi ra công viên gần nhà Hằng, dựng xe nói chuyện. Tôi hỏi tại sao Hằng biết chuyện tôi và Ly, Hằng nói Ly vô tình kể ra trong một lần Hằng, Ly và vài cô nữa đi chơi. Tôi hỏi đến chuyện tôi chụp ảnh Ngọc, Hằng nói khi thấy ảnh tôi chụp Ngọc chỉ mặc áo sơmi, cô đoán thể nào cũng có ảnh Ngọc mặc nội y nên có lần hỏi Ngọc, Ngọc không những nhận là có mà còn cho Hằng xem ảnh.
Chuyện tôi chụp ảnh Ngọc có lẽ chỉ có Hằng là người ngoài duy nhất biết, nhưng chuyện giữa tôi và Ly xem ra khó mà giữ kín khi có đến vài cô biết. Có lẽ Trang nghe lại từ ai đó trong nhóm. Dù sao đi nữa, tôi cũng đã mất cơ hội ngỏ lời với Trang.
Tôi hỏi thăm Hằng, cô bé vẫn còn buồn, nhưng cũng đã bình tâm lại. Hằng hỏi tôi về bạn gái mới của sếp, tôi trả lời qua loa và Hằng cũng chả có vẻ gì lắng nghe.
Bỗng nhiên, Hằng nói tôi tả lại ngoại hình của bồ sếp, rồi hỏi tôi có hình cô ta không. Dĩ nhiên là tôi không có, nhưng nếu tìm trên Facebook những người ở công ty tôi thì có thể có ảnh chụp hôm Tất niên. Hằng một hai đòi xem ảnh ngay lập tức, thế là tôi vào nhà Hằng. Dù tôi đã đến nhà Hằng mấy lần, nhưng chỉ đến đầu hẻm gọi Hằng ra, lần này vào tận phòng của cô.
Vừa vào phòng, Hằng hối thúc tôi mở laptop lên tìm ảnh. Tôi vào Facebook, mò mẫm gần một tiếng thì tìm được một tấm ảnh chụp chung trên Facebook một chị trong công ty. Nhìn ảnh, Hằng thở dài. Cô nói: “Không ngờ là chị ấy. Mà nếu là chị ấy thì cũng đúng thôi”.