“Đó là chị Nhung, bạn gái cũ của anh Lâm. Hai người đó chia tay cách đây hơn hai năm, sau đó anh ấy quen thêm hai người nữa rồi tới em. Anh Lâm từng nói chị Nhung là người anh ấy yêu nhiều nhất, hơn cả tình yêu anh ấy từng dành cho vợ cũ. Khi chị Nhung dứt khoát chia tay, anh ấy rất buồn, và hai người sau chị Nhung chỉ là để anh ấy vượt qua việc bị chị Nhung bỏ. Em nghĩ em đã có thể lấp đầy khoảng trống, nhưng không được”.
Hằng đi về hướng cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô quay lưng về phía tôi nên tôi không biết biểu cảm trên gương mặt Hằng thế nào. Sự im lặng đó kéo dài khá lâu, rồi Hằng nói một cách bình thản:
- Gần một năm ở bên em, anh Lâm chưa từng nói yêu em. Có lẽ anh ấy không yêu em thật, mà luôn dành tình yêu cho chị Nhung. Chỉ cần chị Nhung quay về là anh ấy bỏ em ngay.
Lúc này, tôi không biết phải nói sao. Sếp từng nói với tôi anh chỉ muốn có Hằng như một người bạn gái, xem ra còn tệ hơn thế, Hằng chỉ là một người bạn tình, một người lấp chỗ trống. Tôi cũng từng nghe loáng thoáng trong công ty là sếp từng có mấy cô bồ sau khi ly dị vợ, nhưng tôi không để ý nên không biết rõ.
Hằng thở dài:
- Em chỉ là người thay thế, cũng có thể chỉ là kẻ qua đường.
- Em đừng nghĩ tiêu cực quá.
Nói chuyện với Hằng về chuyện của sếp với Hằng và với cô Nhung kia, tôi nhận ra sếp quá yếu đuối. Cô nàng kia xem sếp như kiểu của để dành, biết là lúc nào sếp cũng chờ đợi cô ta. Sếp mới lên Phó Tổng gần hai năm nay, ngon lành hơn nhiều so với khi cô ta bỏ sếp. Hơn nữa, giờ cô ta cũng không còn quá trẻ, quay về với người yêu cũ lúc nào cũng chờ đợi mình tốt hơn nhiều so với việc mải mê tìm kiếm những mối quan hệ khác.
Hằng khi biết được chuyện sếp quay lại với bồ cũ, cô bé bình tĩnh hơn, nhưng lại càng buồn hơn. Tôi hiểu lúc này Hằng rất thất vọng, có lẽ cô mong đợi nhiều vào chuyện tình cảm với sếp, nhưng giờ nhận ra với sếp, quãng thời gian ở bên Hằng không có ý nghĩa gì.
Đến khi tôi đứng lên đi về thì Hằng mới kêu trời. Lúc đó đã quá nửa đêm, bà chủ nhà đã khóa cửa, khóa cổng, tôi không thể nào lấy xe đi về nếu không gọi bà ta dậy. Cả tôi và Hằng đều không muốn ai biết chuyện tôi vào phòng Hằng lúc tối. Thế rồi Hằng nói tôi ngủ lại, sáng sớm hôm sau đợi chủ nhà mở cửa xong, canh lúc không ai ở dưới nhà dắt xe ra về.
Hằng đi tắm, rồi thay một bộ đồ bộ. Tôi thì không có quần áo thay, và nhà Hằng cũng không có quần áo đàn ông. Đi từ sáng đến đêm, áo sơmi của tôi khét mùi mồ hôi, quần kaki thì bẩn. Tôi vào nhà tắm, dùng dầu gội và sữa tắm của Hằng để tắm gội cho sạch sẽ, rồi mặc mỗi cái quần lót leo lên giường. Cái giường của Hằng thì bé, bề ngang chỉ khoảng m, dù tôi và Hằng đều nằm ra cạnh giường nhưng chỉ cách nhau một gang tay. Không thể nào ngủ được khi nằm gần Hằng như thế. Mùi sữa tắm của Hằng, cộng với những hình ảnh khỏa thân của Hằng lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi ham muốn. Trở mình mấy lần, tôi nằm quay lưng lại với Hằng, để che giấu thứ cộm lên ở dưới.
Thấy tôi cứ trằn trọc trở mình hoài, Hằng hỏi:
- Anh khó ngủ hả?
- Ờ.
- Lạ nhà hả?
- Không.
- Vì nằm cạnh em hả?
- Ờ.
Tôi nằm yên một lúc, và rồi một điều gì đó thôi thúc trong tôi, khiến tôi quay qua ôm Hằng từ phía sau. Hằng không phản kháng, chỉ nói: “ôm thôi đó, không được lấn tới”. Kệ, tôi vừa ôm vừa đưa tay đi lung tung, nhưng Hằng rất cương quyết ngăn cản, nói “ngủ đi”, “không được”. Vài lần không thể nào đưa tay vào trong áo được, cộng thêm thái độ của Hằng khiến tôi biết thua rồi. Một lúc sau thì cơn ham muốn qua đi, và tôi ngủ.
Khi điện thoại báo thức, tôi dậy và thấy Hằng đang ôm tôi ngủ. Tôi tắt báo thức, cứ nằm yên tận hưởng cảm giác được gái xinh ôm trên giường, an ủi phần nào cho tối qua không làm tới được. Tôi không thể ngăn mình lấy tay vuốt ve Hằng, từ vai, hông, đến phần mông đầy hấp dẫn. Rồi tôi đưa tay vào trong áo, cảm nhận làn da mịn màng, mát rượi của cô bé. Tay tôi di chuyển lên trên, chạm vào bầu ngực, vừa mới luồn vào trong áo ngực thì Hằng tỉnh dậy, đẩy tôi ra.
Tôi ngồi dậy, mặc quần áo vào. Hằng nói:
- Anh cũng quậy quá ha, may mà cũng biết dừng lại.
- Ờ.
- Mà đúng ra là biết dừng lại vì em không cho.
- Ờ.
- Anh không vui hả?
- Ờ.
- Anh đã làm gì nhỏ Trang chưa?
- Chưa. Cầm tay còn chưa được nữa, làm được cái gì.
- Nhỏ Trang nó lãng mạn và mơ mộng lắm. Anh tán được nó chưa chắc nó cho anh đâu, kiểu của nó là để dành đến tân hôn.
- Ờ
Thấy tôi cứ trả lời kiểu đó, Hằng không hỏi nữa. Cô bé đi xuống nhà xem chủ nhà mở cửa chưa, rồi quay lên nói tôi phải đợi thêm một chút.
- Anh Nhật nè, anh đừng làm gì trong dự án của công ty anh ở Ninh Thuận và Bình Thuận nữa nha. Rút ra khỏi team càng tốt.
- Sao vậy?
- Khi anh Lâm còn quen em, có lần em thấy ảnh nói chuyện điện thoại có vẻ căng thẳng lắm. Ảnh có nói cả hai dự án trục trặc, ở trên lẫn ở tỉnh đều bỏ mặc, công ty đối tác ở địa phương thì trở mặt. Mấy dự án đó sẽ không có tiền dự án, thậm chí làm công ty thiệt hại lớn. Liên quan tới pháp luật thì chắc không đâu, nhưng anh tốt nhất nên rút ra khỏi team.
Đó thật sự là một tin chấn động với tôi. Tôi là người trực tiếp làm nhiều phần việc trong dự án ở Ninh Thuận. Tôi biết có nhiều điều khuất tất trong dự án, sếp đều nói tỉnh và công ty đối tác sẽ lo hết. Tôi cũng có đôi lần cảm thấy bất an về vấn đề này kia trong dự án.
Hằng đi xuống nhà rồi chạy lên nói bà chủ nhà mở cửa kéo và khóa cổng rồi. Tôi rón rén đi theo Hằng xuống, dắt xe ra và chạy ào về nhà. Trên đường về nhà, tôi không thể không nghĩ về chuyện Hằng báo tin đó cho tôi. Về đến nhà, đánh răng rửa mặt xong tôi chạy ra quán cà phê gần nhà, ngồi ăn sáng uống cà phê. Tôi tiếp tục nghĩ về tin báo của Hằng.
Vào công ty, tôi dành cả buổi sáng xem lại toàn bộ dự án. Tôi vẫn không thấy có điểm bất ổn nào khác ngoài những vấn đề mà tôi đã thấy trước đây. Tuy vậy, trực giác mách bảo tôi là Hằng muốn giúp tôi nên mới báo tin cho tôi. Tôi làm ở đây đã ba năm, bắt đầu thấy chán. Đã vài lần, tôi nghĩ đến chuyện tìm chỗ khác, lương bổng khá hơn, và cũng là để làm mới mình. Làm ở đây chỉ có tăng lương, chứ rất khó để tôi lên vị trí quản lý.
Công việc thì vậy, chuyện tình cảm thì thất bại. Tôi có đi chơi với Trang một lần nữa, nhưng chỉ theo kiểu bạn bè, anh em. Tôi biết Trang đã dứt khoát không muốn tôi vượt qua giới hạn tình bạn.
Buồn buồn, tôi nghĩ đến việc đi chơi. Lúc này là giữa tháng , tức là đầu tháng âm. Công ty bắt đầu ít việc. Có nhóm bạn chuẩn bị đi từ Huế ra Hà Nội, thế là tôi đăng ký tham gia nửa chặng. Tôi làm đơn xin nghỉ phép nguyên tuần sau đó. Tôi bay ra Huế, nhập đoàn, thuê xe máy đi chơi loanh quanh, rồi ngược ra Quảng Trị, Quảng Bình. Thăm Phong Nha - Kẻ Bàng xong, một mình tôi chạy về Huế, lần này theo đường Trường Sơn. Suốt chuyến đi hơn ngày, tôi không hề nghĩ đến công việc, chỉ buồn chuyện tình cảm.
Ngồi trên máy bay từ Huế vào Sài Gòn, tôi quyết định sẽ nghỉ việc, nhưng phải sau Tết, để còn nhận tiền thưởng.