Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

chương 38: có giỏi thì tới gặp tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho nên mới nói, lúc trước hắn thần kinh cỡ nào mà lại lấy cái cớ ấy chứ hả!!!!

Chu Nam Kinh không cẩn thận bứt luôn cả tóc. Hay là nói buổi ký tặng bị kẹt xe không đến kịp, sau đó cho nick Lão sài này biến mất luôn?

Đối với quyết định ”sung sướng” như vậy, Chu Nam Kinh đành buông tay với cái kế hoạch ”trị liệu” của mình đi. Đây thật đúng là một cố sự bi thương…

Chu Nam Kinh vừa định tắt QQ để tập trung viết văn thì hệ thống lại nhảy ra một cái nhắc nhở, bạn có tin nhắn mới.

Trường Kiếm: Onl, số di động bao nhiêu?

Chu Nam Kinh:

Trường Kiếm: Được, tầng thư viện đó, buổi chiều đúng h đến cho tôi, nếu muộn tôi vứt ra cho chó ăn đấy. Ngày thì là / rồi. Ngoài ra bên phía nhà xuất bản còn một số biên tập nữa muốn tới. Tôi sẽ đưa cậu số của mấy người khác, ký xong buổi tối đi ăn nhé?

Chu Nam Kinh nhận được file txt Trường Kiếm gửi cho, bên trong rất nhiều thông tin, ví dụ như số di động, số QQ, số nhà,.. của Mộ Trường Kim,… Ô khoan đã, sao lại có địa chỉ nhà làm gì? Chẳng lẽ để sau đi đón?

Chu Nam Kinh còn lâu mới tin nổi cái đó, đồng thời lại rất tin tưởng với căn nhà mình đang ở này. Ngày trước lúc ký hợp đồng với Lý Qua Qua cũng chỉ ghi địa chỉ kí túc xá, nên cũng không lo bị người tới quấy rối.

Nhoáng một cái đã tới ngày / khiến người ta vừa vui vừa buồn này.

May mắn là, chống đỡ qua ngày hôm nay thì Chu Nam Kinh lại về là một trang tử hán.

Xui xẻo là, đến tận chiều hắn mới thấy mình chả có gì để mặc đi cả.

Ôn Hướng Hoa còn vui vẻ thảo luận trên QQ: Sài sài sài sài Buổi ký tặng của Nam Kinh đại đại là vào buổi chiều!!! Thiệt làm cho tôi cảm động, sao lại muốn khóc quá Tức phụ thành bà TUT

Chu Nhã còn đang thảo luận trên QQ: Phắc, anh, em hôm nay ra sân bay thế mà lại gặp Sở Các Các! Vãi tè Cậu ta đến Bắc Kinh mà không nói với em, thật uổng bao lâu em chơi với nó Thiêu cháy nó đi TUT.

Hai người thật đúng là bạn bè tốt, đến cả biểu tượng cũng xài chung một dạng.

Chu Nam Kinh nói với Ôn Hướng Hoa: Đúng thế, thật tốt.

Tuy rằng trong tận nội tâm thì hắn gào thét: Thật muốn thiếu chết Trường Kiếm mà, sao không cử hành vào buổi sáng chớ. Đệt!

Chu Nam Kinh nói với Chu Nhã: Lên máy bay đi, thuận buồm xuôi gió.

Chu Nhã trả lời: Cám ơn. Nhưng mà anh này, em hỏi anh một chuyện nhé?

Chu Nam Kinh: Cái gì?

Tiểu Hiên nho nhã: Anh biết vì sao Sở Các Các lại đến Bắc Kinh không?

Chu Nam Kinh: Sở Các Các là ai?

Chu Nam Kinh tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng đương nhiên bây giờ phải giả bộ chứ!

Tiểu Hiên nho nhã: Được rồi, CP của Sở Các Các, Sài khả phu thủ tê kê, là anh đúng không?

….. Hôm nay là tiết thần chuyển sao? Nếu không cớ gì kịch tính lại chuyển biến như vậy?

Chỉ tình tiết truyện thay đổi đột ngột

Nếu là người bình thường, thì sẽ trả lời thế nào? Đương nhiên kết quả thế nào rất rõ ràng, Chu Nam Kinh cũng chẳng phải người bình thường.

Chu Nam Kinh: Không phải.

Tiểu Hiên nho nhã: … Anh, anh bị lộ nhiều chỗ đó. Chẳng qua anh không biết thôi.

Chu Nam Kinh: Đâu?

Tiểu Hiên nho nhã: Câu ngay trên của anh đó, lộ rồi.

Câu bên trên của hắn…..

Chu Nam Kinh đưa mắt nhìn lên trên, chỉ thấy một chữ “Đâu?”

……… Sao mình ngu thế cơ chứ!!!!!!!!!!!! =L=!!!!!!!!!!!!

Tiểu Hiên nho nhã: Anh, em sắp lên máy bay, đơn giản là chỉ muốn nói với anh mấy câu thôi.

Tiểu Hiên nho nhã: Em nói với anh về Lưu Tương chưa? Bạn gái đã kết hôn của em đó.

Chu Nam Kinh: Nói rồi.

Vô số ngày đêm, Chu Nam Kinh đều chỉ muốn thiêu cháy tình địch đó… Nhưng nguyên nhân chính là, cô ta còn cao lớn đẹp trai hơn cả hắn!!!!!!!!!!! Đấy là cái gì không biết!!!!!!!!!!!!

Tiểu Hiên nho nhã: Em bây giờ vẫn yêu cô ấy, em tin là cổ cũng yêu em. Thế nhưng xã hội này là vậy đấy, bao dung với người đồng tính thật sự ít hơn nhiều với dị tính. Nếu anh không thích Ôn Hướng Hoa thì sớm bỏ qua đi. Em biết Sở Các Các lâu rồi, hai ba năm, chắc cậu ta rộng rãi hơn em nhiều lắm.

Chu Nam Kinh: Nói xong chưa?

Tiểu Hiên nho nhã: … Rồi.

Chu Nam Kinh: Vậy chúng ta nói chuyện chính sự nhé. Chiều nay đi kí tặng thì mặc gì thì đẹp?

…….. Thế từ nãy tới giờ em không nói chính sự với anh chắc! Chu Nhã chỉ muốn hất văng cái máy tính bảng đi.

Tiểu Hiên nho nhã: Lần trước em mua cho anh một bộ mà, chắc là mặc được chứ? ==

Chu Nam Kinh: Vậy thì bộ đấy. Bây giờ h, anh ra ngoài đã, gặp lại sau.

Tiểu Hiên nho nhã: Gặp lại sau…. Lời em vừa nói với anh là lời từ tận chân tâm đó!!!

Chu Nam Kinh: Ừ, ngữ pháp Hán ngữ sai hơn nhiều, chờ lúc nào rảnh nói với em sau.

Tiểu Hiên nho nhã: …

Cái gì vậy, ngữ pháp Hán ngữ sai hơi nhiều? … Khoan đã, sao cái kiểu này lại giống hệt cái tên thần kinh chê văn mình lần trước? Chu Nhã nhất thời tâm tình rớt xuống âm.

Chu Nam Kinh mở tủ quần áo, lấy bộ đồ mới mua hôm trước ra.

Mọi người nghĩ hắn ta sẽ nói cho mọi người, ngoại trừ hôm mua sắm lần trước ra thì hắn chưa mặc lại nó lần nào sao?… Đây thật đúng là chuyện bi thương mà… Nhân tiện, từ ngày hôm ấy Chu Nam Kinh cũng chưa ra xa khỏi nhà lần nào, đúng là một trạch nam tiêu biểu!

Nghĩ lại thì thấy bản thân mù đường không phải bình thường, Chu Nam Kinh sáng suốt gọi lấy một chiếc taxi, chỉ bốn mươi phút đã đến nơi.

Quần áo không thành vấn đề, tóc tai cũng ổn. Rửa mặt đánh răng, rất tốt, hết thảy đều hoàn hảo.

Chậm rãi theo cầu thang bò lên tầng sáu, Chu Nam Kinh gọi điện thoại cho Trường Kiếm, báo rằng mình đến rồi.

Hai người cứ như vậy mà gặp nhau, một người là biên tập viên, một người là tác gia, xưng hô cũng không khác mà tính cách cũng giống nhau. Cho nhau biết tên xong thì đề tài cũng chỉ dừng lại ở: “Cậu cũng xem tin tức trên sohu?”, “Ngôi sao trên sohu hóa ra là cậu”…này nọ. Lúc đó Mộ Trường Kim liền đến.

Mộ Trường Kim tên thật là Hứa Tam Bạch, mà chính cậu ta nói là da mình bạch, tính cách bạch, IQ cũng bạch,…. Cái Chu Nam Kinh khó tin nhất chính là, Mộ Trường Kim mới chỉ có tuổi. Hắn liền tha thứ cho kiểu viết ngựa đực văn của cậu chàng, dù gì hắn bằng tuổi ấy cũng ảo tưởng bản thân nhất thống thiên hạ kia!

Mộ Trường Kim, “Nam Kinh Nam Kinh, lần đầu em tham gia kí tặng tay run cực kỳ, anh giờ thì sao?”

Đợi đã, cái bản mặt chờ mong ấy là thế nào…? =L=

Sau đó lục tục có người đến. Buổi ký tặng chưa bắt đầu những cũng có không ít người ở tầng . Bưng sách cũ đến ký tên! Ngoại trừ Chu Nam Kinh không mang theo gì ra, mọi người đều cơ trí lấy bút bi ra….

Chu Nam Kinh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là viết đến tay rút gân, lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy chữ, không “Nam Kinh” thì cũng là “Tôn Duyệt mau dẫn Đàm Mặc Thiên về nhà”, “Nói tốt làm hay con gà quay, “Tôi ghét Mộ Trường Kim”… Ớ ớ, câu cuối là thế nào vậy!

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có thời gian mở di động lên QQ. Điện thoại giờ cũng có chức năng mở song song, nhưng Chu Nam Kinh vẫn đăng nhập một tài khoản, xem tin nhắn của Ôn Hướng Hoa.

Ôn: Sài sài, tôi đến nơi rồi Cậu ở đâu?

Ôn: Vì sao không về đây? QAQ Tại xếp hàng bận rộn quá hả QAQ

Ôn: Ba giờ rồi…. [:з」∠] Đờ mờ đi ra đây đi!

Ôn: Sài sài QAQ Cậu rõ ràng đang onl, đừng có bơ tôi!

Chu Nam Kinh ngừng kí tên.

Hắn xin lỗi cô gái đứng đối diện, run rẩy bấm điện thoại (Không sai, đó chính là kết quả của việc kí tặng): Có chuyện, không đến, cậu tự đi trước đi.

Ôn Hướng Hoa rất lâu không trả lời.

Một lúc sau di động mới rung lên: Chuyện gì thế?

Chu Nam Kinh trả lời: Bố mẹ tôi lên Bắc Kinh du lịch, nhân tiện thăm con.

Mình mẹ nó thật cơ trí Chu Nam Kinh lần nữa lại tự tán thưởng IQ của mình.

Ôn: Nhà cậu ở đâu?

Bán nữ hài lão sài: Cậu đừng nói sẽ tới nhé… =L=

Ôn: Không, để tôi đi mua phòng bên cạnh. TUT

Bán nữ hài lão sài: Tôi không thể để lộ địa chỉ Nam Kinh đại đại!

Ôn: Tôi đến quấy rối cậu chứ có quấy rối anh ấy đâu QAQ

Bán nữ hài lão sài: Ngoan, giờ tôi không rảnh, không lên QQ nữa, gặp lại sau.

Chu Nam Kinh nhắn xong cũng đặt di động xuống, tiếp tục vùi đầu kí tên.

Bốn giờ, Chu Nam Kinh lại đưa mắt nhìn điện thoại, dĩ nhiên là một tin nhắn thoại.

Tiếc là bây giờ không mang tai nghe, không thể ngó qua xem nó là cái gì. Chu Nam Kinh đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngòi bút bị ấn mạnh đến rách cả giấy, cũng không biết là do lực quá lớn hay gì khác.

Ôn Hướng Hoa lại nhắn đến một tin: Tôi đi xếp hàng vậy.

Chu Nam Kinh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng.

Hắn không biết mặt mũi Ôn Hướng Hoa thế nào…. Liệu hắn có thể liếc mắt mà nhìn thấy Ôn Hướng Hoa trong đám người rồng rắn này không?

Chẳng lẽ phải tự cảm nhận một cách hư vô mờ mịt như thế? Ôn Hướng Hoa hình như khá cao, nhưng người cao cũng không phải ít, ngoại trừ cái đó ra thì Chu Nam Kinh còn biết được thêm giọng nói người kia, nhưng mà hắn nghe cũng không nhiều. Chu Nam Kinh còn mắc cái tật mù âm, không nghe ra giọng Vương Phi với Phạm Vĩ Kỳ khác gì nhau.

Sau này, Chu Nam Kinh phát hiện, cái lại cảm ứng mờ mịt đó đôi khi cũng rất đáng tin.

Trong nháy mắt Chu Nam Kinh đưa mắt nhìn một cậu trai dưới kia, hắn liền biết người đó chính là Ôn Hướng Hoa.

Viễn sơn mi như đại.

Ý chỉ người có lông mày đẹp.

Đúng là cậu ta rất cao, hoàn toàn che khuất ông chú thấp lùn phía sau. Ấn tượng đầu tiên của Chu Nam Kinh với cậu ta là: Mắt thật đẹp!

Là mắt xếch, đuôi mắt hơi hướng lên trên, không biết vì sao lại hơi đo đỏ. Chu Nam Kinh chú ý tay cậu cũng rất đẹp, nhìn qua khá thon dài, giống như tay một nghệ sĩ dương cầm nhưng lại không có vết chai, trên tay phải còn có một chiếc lắc bạc.

Nói tóm lại, cậu ta nằm trọn vẹn trong phạm vi thẩm mĩ của Chu Nam Kinh, thậm chí còn cao hơn thẩm mĩ quan của hắn.

Hắn cảm giác đây chính là Ôn Hướng Hoa, tuyệt đối không sai.

Trẻ ngoan biết bao nhiêu, thế mà lại cao hơn hắn cm là thế nào!

Chu Nam Kinh còn đang gào thét trong lòng thì nghe thấy tiếng của Ôn Hướng Hoa.

“Nam Kinh, em rất thích truyện của anh”, so với trên mạng thì giọng ngoài đời của Ôn Hướng Hoa ổn trọng hơn nhiều, “Em có một người bạn cũng rất thích, thế nhưng cậu ấy hôm nay không đến được, anh có thể kí hai bản không?”

Tay Chu Nam Kinh nhất thời run lên… Tuyệt đối là do kí quá nhiều! Mộ Trường Kim không lừa hắn!

Mẹ, vì sao khi kí tặng thì tác giả phải ngồi chớ! Chu Nam Kinh hơi hơi ngẩng đầu, “Cậu tên là Ôn Hướng Hoa?”

Ôn Hướng Hoa nhất thời bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Anh biết em sao?”

“Ừ”, Cớ này đã nghĩ cả trăm lần, rốt cuộc cũng thể nói ra, Chu Nam Kinh cảm giác trong lòng thật thoải mái, “Tôi có một người bạn, cậu ta nói riêng với tôi. Cậu ta bảo tôi viết trên bìa cuốn sách là…”

-Tặng Ôn Hướng Hoa

Nam Kinh

Chu Nam Kinh nắn nót viết, nhân tiện tâm huyết dâng trào vẽ thêm ở phía dưới một đóa hoa hồng nhỏ.

Ôn Hướng Hoa nở nụ cười.

Tối, h.

Chu Nam Kinh ăn cơm chiều xong trở về nhà, sờ sờ ván cửa mà lệ nóng doanh tròng.

Mẹ, mở buổi kí tặng đúng là không phải dành cho tác giả mà, tác gia Internet như hắn thì nên an phận ở nhà ôm bàn phím mới đúng. Đây đúng là tự mình tìm ngược mà, tìm ngược xong còn tự đào hố chôn mình nữa! Không cần phải ép buộc như vậy đâu!

Tuy rằng như vậy, Chu Nam Kinh vẫn thân tàn chí kiên mà lên QQ. Vì tay tàn rồi nên chỉ đăng nhập clone.

Ôn: Tôi thấy Nam Kinh đại đại rồi nhé! Cậu không có tới =L=, thật sự là rất đáng tiếc!

Được đấy, xem ra khôi phục không tệ.

Bán nữ hài lão sài: Chúc mừng.

Ôn: TUT Cám ơn. Thực ra tôi còn giúp cậu xin một quyển có kí tên, thế nhưng Nam Kinh lại ở ngay trên lầu nhà cậu, nên bản này để tôi giữ đi.

Bán nữ hài lão sài: ….. Được rồi.

Ôn: Nam Kinh đại đại ôn nhu hơn so với tôi tưởng tượng, nhìn cũng khá đẹp trai…. Chỉ là tôi không hiểu lắm,tại sao anh ấy lại vẽ dưới chữ kí của mình một con rùa nhỉ?

Chu Nam Kinh, “…”

Vẽ một con rùa… Một con rùa….

…. Là tác giả nào dở hơi cỡ nào mới vẽ một con rùa dưới chữ kí mình chứ!

Mà nếu có cũng tuyệt đối không phải Chu Nam Kinh hắn!

Chu Nam Kinh tê cả răng.

Đợi đã, hắn vẽ con rùa lúc nào!!!! Hắn vẽ đóa hoa cơ mà!!!!

Chu Nam Kinh lập tức hậm hực. Hắn hậm hực đến mức không còn tâm trạng nào để chuyện phiếm tiếp. Gõ một chuỗi rồi tắt máy, tắm rửa xong định đi ngủ, liền nhớ ra còn một chuyện mình chưa làm.

Tin nhắn thoại của Ôn Hướng Hoa lúc ấy hắn đã nghe đâu! Chu Nam Kinh lấy di động, mở tin ra.

Tiếng người khác khá ồn, nhưng giọng Ôn Hướng Hoa truyền đến lại rất rõ ràng.

Cậu ta nói, “Sài sài, cậu không muốn gặp tôi thế sao?” Trong giọng nói còn mang theo vài phần nức nở. Chu Nam Kinh đột nhiên biết vì sao lúc ấy mắt Ôn Hướng Hoa lại đỏ lên.

Đêm đó Chu Nam Kinh lại mất ngủ.

Ôn Hướng Hoa từ trong phòng tắm đi ra, thắt đai áo choàng ngồi vắt chéo bên cạnh máy tính.

Ôn: Trân x hoa quả nhiều nước đúng là có tác dụng tiết nước mắt, được đấy, khen cho bà.

Trân này là trân quý đó, mình sớt thử trên GG Imagine nó ra một chùm boobs Ó.Ò

Tiểu Hiên nho nhã: Không khách sáo! Thấy người thật chưa?

Ôn: Rồi ^^

Tiểu Hiên nho nhã: Mà hôm nay ông hỏi cách tiết nước mắt làm gì?

Ôn: Bà đoán đi ^^

Tiểu Hiên nho nhã: Trù cho ông cười đến liệt miệng đi… Tóm lại là chả có cái gì tốt đẹp hết!

Ôn:

Tác giả có lời muốn nói: Vì Chu đại đại mà vẽ tranh nha.

[:з」∠] Tác giả tinh tẫn nhân vong.

Mẹ nó hôm nay vừa về…. Phát hiện con mẹ nó quên không chọn đúng giờ gửi đi!!!!

Hôm qua tôi viết tận đến h sáng oa oa oa….

=======================================

Tuôi muốn được đổi xưng hô đứa thành anh-em quá T^T

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio