Trước mắt bao người, Chu Nam Kinh buộc phải xuống xe. Điều này làm hắn mất mặt chết được, thầm nhủ từ tận đáy lòng rằng lần sau ra đường nhất định phải mang theo tiền lẻ, giả vờ đàng hoàng gì đó, đều sẽ bị báo ứng!
Xuống xe, việc đầu tiên hắn làm là tìm một cửa hàng mua mấy thứ.
Thực ra thì Chu Nam Kinh muốn trực tiếp đổi tiền lẻ hơn, chung quy xách mấy thứ lỉnh kỉnh đi lên núi rất là bất tiện, thế nhưng hắn lại không quen biết gì người bán hàng ở đây, nên đành phải mua đồ vậy.
Đồ trong cửa hàng đúng là đủ kiểu sắc màu… Biết mua cái gì bây giờ…
Hử, ở đây bán cả BCS cùng dầu bôi trơn sao? Thế mà lại còn quang minh chính đại đặt cạnh quầy tính tiền nữa… Quả nhiên là vì kịch tình mà phải dũng cảm mà….
Cuối cùng, Chu Nam Kinh quyết định mua một chai nước khoáng, tuy rằng bây giờ không uống, quá lắm lát nữa đem đi tưới hoa là được… Nhưng mà trời hình như mới tạnh thì phải.
Rất tốt, một chai nước khoáng hai đồng, còn chín mươi tám đồng thối lại. Chu Nam Kinh cất chín mươi bảy đồng vào túi, cầm đồng còn lại vui vẻ leo lên xe.
Giờ mới h, hắn đã tra qua rồi, từ nhà hắn đến Hương Sơn chỉ có km, ngồi xe nửa tiếng là OK…. Kẹt xe cũng không nghiêm trọng lắm, chắc sẽ đúng giờ thôi.
Lên xe, không người già, không người ốm đau, trẻ em không nhiều, không phải nhường chỗ, tốt, rất tốt! Chu Nam Kinh chọn một chỗ cạnh cửa sổ, nhắn một cái tin “Tôi lên xe” rồi gửi đi.
Một thoáng Ôn Hướng Hoa đã nhắn lại “Chúc mừng, tôi đang ở Hương Sơn nè. Lát nữa thấy ở cửa có ai che ô màu xanh biển là tui đó.”
Chu Nam Kinh đọc tin nhắn, nhẩm nhẩm cho nhớ.
Dọc theo một đường vất vả để đến Hương Sơn, một kẻ lộ si như hắn ngồi rất ngoan ngoãn, không bị nhầm trạm, kẹt xe cũng không có, thật sự khiến người ta mẹ nó rất cảm động! Đây chính là sức mạnh tình yêu mà!
Chu Nam Kinh xuống xe, dựa theo bảng chỉ dẫn bên đường đi tìm, cuối cũng thấy được ẩn ẩn thấy bóng cây cối Hương Sơn.
Sau cơn mưa, người cầm ô cũng có, nhưng không nhiều, kẻ che ô xanh biển càng ít, thế nhưng Chu Nam Kinh đi tuần một vòng cũng không thấy người cần tìm đâu. Hắn cau mày lấy điện thoại ra, phát hiện một tin nhắn chưa đọc.
Vừa mở ra, Chu Nam Kinh ấy liền có cảm giác… MUỐN CHÉM NGƯỜI!!!!!
Ôn Hướng Hoa: T 口 T Sài sài sài sài cậu còn trên xe không? Đờ mờ xuống xe ngay!!! Đừng có đến đây!!!!
Ôn Hướng Hoa: Phắc phắc!! Không phát hiện à? Đây không phải diễn tập đâu, tôi vừa nãy thấy chán quá liền đi lên mấy tảng đá chơi, ai dè trượt chân ngã xuống… TT Tôi đang ở trên xe! Chuẩn bị về nhà tắm rửa thay quần áo … OTL
Tôi đến đây rồi cậu mới nói cái này?
Chu Nam Kinh cảm giác mình không phải loại người hay cáu giận. Hắn nhớ rõ hồi hắn học lớp một, thầy giáo ở trên bục giảng viết “tức giận”, kết quả hắn viết thành “lên mây”, kết quả là bị sạc cho một trận. Đến bây giờ hắn vẫn còn ghét từ ”tức giận”…
Cả từ đều đọc là “shēngqì”.
Thế nhưng giờ khắc này, Chu Nam Kinh biết, hệ thống từ ngữ của Trung Hoa thâm sâu là thế, cũng chỉ có một chữ ”thảo” là có thể khắc họa hoàn mỹ tâm tình hắn lúc này.
Thảo, đồng âm với ”thao” tương đương với ”đệt”:)))
Sớm bảo gặp nhau ở cầu thang rồi còn gì! Cậu không nghe cơ! Cậu có biết đến bây giờ đã lãng phí bao nhiêu thời gian không?? Cậu có biết tôi chuẩn bị thế này mất bao nhiêu tinh lực không hả!!!! Tại sao?? Tại sao?????
Chu Nam Kinh nhìn di động hai giây, nhìn lá phong đỏ trải đầy rừng cây, trong lòng máu đỏ nhỏ từng giọt từng giọt….
Cuối cùng, là thế giới này chơi hắn, hay là Ôn Hướng Hoa đùa hắn nào?
Mặc kệ là ai đi nữa, hắn cũng đều không thích bị chơi đùa thế này. Cũng có phải tiểu yêu tinh ma giới đâu, sao phải điều giáo làm gì!
Nếu dựa theo tư duy của một người bình thường thì quá lắm sẽ chỉ tay lên giời (hoặc một chỗ đại loại nào đấy) chửi mắng một hồi rồi thôi. Thế nhưng đương nhiên Chu Nam Kinh không có cái gọi là ”tư duy bình thường”, hắn cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy một lúc, sau mới đợi vài phút bắt taxi về nhà.
Lúc đó vừa vặn là lúc Chu Bắc Bình đang ngồi trên sô pha đọc báo, thấy Chu Nam Kinh trở về liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, phát hiện mới chỉ hơn hai giờ, sao hôm nay nó về sớm thế?
Kết quả, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, Chu Nam Kinh lập tức đóng sầm cửa lại trước sự sửng sốt của Chu Bắc Bình.
Ngoại trừ một chai nước khoáng đặt trên bàn, không hề có dấu hiệu gì là Chu Nam Kinh đã từng về.
Chu Nam Kinh muốn làm gì, đi đâu?
Việc hắn muốn làm thực ra rất đơn giản, đó chính là xuống lầu gõ cửa. Trên thực tế, hắn cũng không hiểu bản thân kiên trì thế để làm gì, thậm chí còn thấy đầu óc mình giờ cứ như tương hồ, mọi tư duy đều không theo khống chế.
Lý trí bảo hắn, bây giờ tốt nhất là vào bàn viết văn tiếp đi, nếu không nữa thì chơi game đọc tin tức, quản Ôn Hướng Hoa, Lão sài làm gì, cứ ném hết sang một bên, ai thích chơi đùa cứ chơi!
Thế nhưng thân thể này không hề do dự mà bán đứng chính hắn, chờ hắn lấy lại cảm giác cùng tinh thần thì bản thân đã ở lầu dưới.
Nói qua một chút, tòa nhà Chu Nam Kinh ở, mỗi tầng có ba phòng…
Và cũng phải nói thêm là, Chu Nam Kinh hoàn toàn không biết nên gõ cửa nhà nào.
Mà kệ đi, gõ nhà nào mà chả được, nếu ai mắng thì cứ bảo là đi điều tra nhân khẩu là được chứ gì! Thế không được chắc?
Chu Nam Kinh lấy di động trong túi áo ra, tìm đến danh sách liên lạc gần nhất, dò đến số của Ôn Hướng Hoa, sau đó nhấn gọi.
“Tút… Tút… Tút…” Vừa nghe đã hiểu, thằng nhóc này không thèm cả năm đồng mỗi tháng cài nhạc chờ.
Kết quả tút gần một phút cũng không có ai nghe máy.
Cậu mẹ nó đúng là đang chơi tôi!
Chu Nam Kinh đen mặt nghe giọng nói tự động của tổng đài, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại…” Gọi lại?? A a a a a a a…..
Chu Nam Kinh chọn nhà gần nhất, gõ cửa.
Người ra là một cô gái tầm hai mươi tuổi. Chu Nam Kinh có một cái tật xấu là, hễ cứ gặp người lạ là y như rằng hắn sẽ trở nên cực kỳ, cực kỳ lễ phép. Có lẽ là do di chứng thời tiểu học, mỗi lần có thanh tra giáo dục về trường thì % là Chu Nam Kinh đã đeo sẵn khăn quàng đỏ ngay ngắn xếp vào hàng đón chào…
Thế nên hắn mỉm cười với cô gái, “Xin chào em, anh có một người bạn sống ở đây, vừa vặn là tầng này, vậy nhưng anh không biết cụ thể nhà nào. Cậu ấy mới chuyển đến, họ Ôn, em có biết là phòng nào không?”
Cô gái ban đầu khác ngạc nhiên, sau đó lùi lại một bước, chỉ chỉ phòng đối diện, “Là phòng đó, em không biết anh ấy tên là gì, nhưng cũng chỉ có mỗi anh ấy là mới chuyển đến.”
Chu Nam Kinh ánh mắt sáng quắc nhìn căn phòng, như muốn chọc thủng một cái động.
Cô gái hình như cũng cảm giác được, ờ,…. Ánh mắt liền lộ vẻ kì quái, hết nhìn Chu Nam Kinh, lại nhìn cửa phòng đối diện, cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Xin hỏi anh còn chuyện gì nữa không?”
Chu Nam Kinh cười xin lỗi, “Không, cám ơn em.”
Cô gái đáp lại “Không có gì” rồi đóng cửa.
A, hóa ra là nhà đối diện à. Vừa lúc còn ngay dưới nhà mình nữa chứ.
Chu Nam Kinh híp mắt nhìn cánh cửa phòng, tìm một cái bật lửa, sau đó… châm một điếu thuốc. Bởi vì không có nến, nên xài thuốc lá tạm vậy.
Chu Nam Kinh đi đến gõ cửa. Không có phản ứng, không biết là do không nghe thấy hay thế nào. Chu Nam Kinh nghĩ chắc là khả năng đầu tiên hơn, bởi vì hắn gõ khá nhẹ, nếu người bên trong đang xem phim hay bật nhạc to chắc sẽ không nghe thấy.
Vì vậy hắn gõ cửa mạnh lên, kết quả vẫn không ai ra mở cửa. Thuốc cũng đã cháy hơn nửa điếu.
Chu Nam Kinh gẩy gảy tàn thuốc, cảm giác như không khí bị nghẽn lại.
Đệt, cậu có gan viết đồng nhân, vậy có gan ra mở cửa đi! Đừng có trốn ở bên trong không lên tiếng là coi như mình không có nhà!
Chu Nam Kinh cảm giác mình rất giống… Muốn phát tiết nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, đành tự cào lại cào trong lòng, vừa đau vừa ngứa.
Hắn lại gõ cửa một lần nữa.
Lúc này đây, cửa trước mặt không có phản ứng, nhưng nhà bên cạnh lại có một cái đầu ló qua. Là một bác gái. Chu Nam Kinh biết bà, là người thường xuyên tập khiêu vũ ở khoảng sân dưới nhà, lần trước còn nhiễu tới mức người dân xung quanh đều thấy phiền…
Nhưng nhìn như bà không nhận ra Chu Nam Kinh, im lặng đánh giá trên dưới hắn mới hỏi, “Đôi tình nhân cãi nhau à?”
Chu Nam Kinh ngoài cười nhưng trong không cười, “Đúng vậy.” Ngoài cười trong không cười, rốt cuộc là thế nào?
Bà cụ bày ra vẻ mặt ”a hiểu rồi”, “Ra thế, vợ cậu cũng thật là, còn khóa chặt cửa…” Dứt lời, ánh mắt bà lộ ra vẻ hoài niệm, cười tủm tỉm đóng cửa lại.
Đợi đến khi đóng cửa lại, bưng tách trà hồi tưởng lại tuổi thanh xuân, đầu óc vốn đã suy yếu về mặt trí nhớ của bà mới nhớ ra một chuyện: Hử, không phải ở bên cạnh là đàn ông sao?
Lần thứ ba Chu Nam Kinh gõ cửa, người bên trong mới nghe được.
“Ai đó?” Giọng một người vang lên, qua vách cửa trở nên mơ hồ.
“Chuyển phát nhanh Thuận Phong” Chu Nam Kinh hắng giọng mở miệng, đồng thời vứt luôn điếu thuốc xuống đất, còn không quên dụi cho hết tàn lửa.
“Két”, cửa mở một khe nhỏ, khe này càng lúc càng lớn, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Hướng Hoa cũng theo ra, “Tôi gần đây đâu có đặt…” Những lời còn lại bị nuốt vào trong bụng.
Ôn Hướng Hoa chắc là vừa tắm xong, thậm chí còn chưa lau tóc, nước trượt theo gò má rơi xuống đất, trên cổ còn vắt một chiếc khăn trắng, người cũng đang mặc áo ngủ.
Ôn Hướng Hoa có vài lần muốn mở miệng, định nói gì đó, nhưng lại không thốt nổi nên lời.
Trong mắt cậu tràn ngập: Đệt sao lại là anh?
Chu Nam Kinh đột nhiên hối hận sao mình lại vứt điếu thuốc đi, nếu không giờ hắn đã có ít nhất một hơi thuốc kéo dài thời gian cho hắn ngẫm xem nên nói cái gì.
Chúng ta đều biết, người viết tiểu thuyết thường có một ít tư duy phán tán, nếu không thì tác phẩm có ma nào thèm đọc! Vậy nên Chu Nam Kinh suy nghĩ mấy lần, cuối cùng thốt ra một câu, “Cậu không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
==========================