Trong nháy mắt khi Ôn Hướng Hoa thấy Chu Nam Kinh, cậu sửng sốt rõ rệt, vẻ kinh ngạc lộ ra trong trong mắt. Một lúc sau cậu mới nở nụ cười, “Sao anh lại ở đây thế?” Nụ cười khiến gương mặt sáng bừng lên. Ôn Hướng Hoa vốn khá đẹp trai, khi cười để lộ hàm răng trắng đều lại càng hấp dẫn.
Đáng tiếc Chu Nam Kinh chính là một người mù, chỉ nghĩ đến chuyện: Đệt, thằng nhóc này cao hơn mình, giàu hơn mình, đẹp trai hơn… Đây là cái lẽ gì vậy??? May mắn Ôn Hướng Hoa là cong, nếu không sẽ có bao nhiêu người muốn đâm chết tình địch tán gái nhỉ????
Ôn Hướng Hoa mời Chu Nam Kinh vào nhà. Bởi vì cậu không nghĩ mình sẽ có khách, nên không có đôi dép lê đi trong nhà thứ hai, Chu Nam Kinh cũng lười không thay giày. Khi hắn giẫm lên sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng tinh, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi: Sàn nhà sạch sẽ thế này cơ mà, một bước một vết giày… Thật phiền.
Nhà Ôn Hướng Hoa không hề bừa bộn, khác xa trong tưởng tượng của hắn. Chu Nam Kinh từng ”may mắn” chiêm ngưỡng qua nhà của mấy ông bạn, hầu hết đều ngập rác, hoặc nếu không thì lọan như vừa cùng bạn gái X… Cho nên những chi tiết nhỏ thể hiện tu dưỡng cá nhân, cũng coi như phòng ở sạch sẽ phù hợp thẩm mỹ Trung Hoa, ít nhất cũng có thể coi chủ nhà có tính sạch sẽ phải không?
Ôn Hướng Hoa rót cho hắn một chén nước, sau đó nói câu thứ hai với Chu Nam Kinh trong ngày hôm nay, “Anh ngồi đây nhé, em vào phòng ngủ thay quần áo đã.”
… Ừ, mặc đồ ngủ ra tiếp khách đúng là hơi bị ”táo bạo”, nhất là cổ áo ngủ mở ra rất lớn, lúc Ôn Hướng Hoa xoay người Chu Nam Kinh còn cảm giác mình thấp thoáng nhìn thấy cái gì đó… Là cơ bụng, lại còn sáu múi!!! Phắc!!! Đến cơ bụng còn nhiều múi hơn hắn!!! Mẹ ơi con cũng muốn làm cao phú soái
Trong lúc Chu Nam Kinh còn đang ngồi trên sô pha miên man suy ngẫm, Ôn Hướng Hoa đã thay quần áo xong đi ra từ phòng ngủ.
Thời tiết tháng chín tại Bắc Kinh cũng không tính là lạnh lắm, tầm hai mươi mấy độ. Ôn Hướng Hoa mặc một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần skinny, để lộ cổ tay cùng mắt cá chân trắng muốt, nhưng cũng không phải loại tái nhợt trắng bệch của phấn trang điểm. Cho nên hắn đoán, hoặc thằng nhóc này thể chất không đen được, hoặc là được chăm sóc tốt…
Ôn Hướng Hoa ngồi xuống một bên sô pha, Chu Nam Kinh cũng thuận tay đặt cuốn tạp chí lên bàn trà. Động tác vừa dứt, hắn liền nghe thấy giọng nói của Ôn Hướng Hoa vang lên, “Anh nói xem, em nên gọi anh là Chu Nam Kinh hay Sài Tư Văn?”
…. Khoan đã, trình tự câu chuyện hình như sai sót ở đâu đúng không? Đúng ra là tôi phải gào rú cả vú lấp miệng em đặt câu hỏi, sao đó cậu chân ta luống cuống như gái mới về nhà chồng chứ??? Đấy mới chính là hướng đi bình thường của đam mỹ văn! Thế nên cái bộ mặt cười mà như không của cậu là đâu ra đấy!!!! Lấy nhầm kịch bản sao???
Chu Nam Kinh nhìn vào mắt Ôn Hướng Hoa, bên trong tựa hồ có tiếu ý, hoặc cũng có thể là không.
… Bây giờ nói mình thực ra là em trai Chu Nam Kinh, tên là Chu Bắc Kinh có còn kịp không? Sao cảm giác như kiểu có một đống xà phòng đang bay về phía hắn là thế nào? Ảo giác ư?
Trong thời gian ngắn, Chu Nam Kinh liền tỉnh mộng, cách vài giây mới mím môi trả lời, “Tiểu đệ họ Chu, tên Nam Kinh.” Mặc kệ cái gì gì, cho dù tinh phân ra làm sao, trên hộ khẩu cùng chứng minh thư tên hắn vẫn là Chu Nam Kinh, cái này không sai chút nào.
Ôn Hướng Hoa nghiêm túc nhìn hắn một lát, sau đó trưng bộ mặt nghiêm túc hỏi, “Lão sài, có phải tôi từng nói với cậu “Nếu cậu dám lừa tôi, không quản cậu có phải Chu Nam Kinh thật hay không tôi đều hỏa thiêu” không?
… Thiêu tôi làm chi?
Chu Nam Kinh bất động thanh sắc đau ”trứng”. Nói ”bất động thanh sắc” là bởi vì ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường, thậm chí tần suất nháy mắt cũng không đổi, còn về ”đau trứng”…. thì đúng là hắn đau thật mà!! Đây là cái thể loại tình tiết gì? Chẳng lẽ từ một chương một người thành một phút một người?
Ôn Hướng Hoa ngơ ngơ ngốc ngốc đâu rồi? Cái tên đang cười đến mức người ta chỉ muốn cắn một miếng vào mặt này là ai? Tôi không biết cậu ta mà!! Anh đẹp trai em gõ cửa nhầm nhà rồi, anh thả em ra có được không…. emo ngọn nến
Chu Nam Kinh đang ngồi nháp mấy bản ở trong lòng, cuối cùng mới chọn đáp án tối ưu nhất, “Không phải những lúc đó cậu cũng vui lắm sao?”
Cái nỗi đau này nó to lớn nhường nào chứ Đau nhất là khi Chu Nam Kinh hắn hoàn toàn không biết ”Ôn Hướng Hoa đã biết trong hắn tinh phân từ lâu”! Điều này thúc giục hắn làm biết bao nhiêu việc mất mặt đến mức chỉ muốn rút kiếm tự đâm mình. Khéo lúc ấy Ôn Hướng Hoa còn đang ngồi trước màn hình cười nghiêng ngả đi!
Suy nghĩ một lúc, Chu Nam Kinh cảm giác mình tự tin (?) trở lại, mất thêm một lúc để nở một nụ cười.
Mắt Ôn Hướng Hoa tối tối, nhưng vẫn ngập nét cười, “Lấy kinh nghiệm nhiều năm của em để xem, đây tuyệt đối là ảo giác của anh!”
Ảo giác cái em gái cậu! =L=
Chu Nam Kinh lúc ấy thực sự muốn phun trào, thế nhưng hắn cố nhịn xuống. Dù sao thì nhìn theo cái sự phát triển tình huống này, kết quả chẳng lẽ không phải là đánh năm mươi bản: Chu Nam Kinh là tội tinh phân, Ôn Hướng Hoa là tội biết tinh phân mà không báo! Ơ khoan đã, đấy mà cũng gọi là tội à? o[╯□╰]o
Lúc này trong phòng hết sức yên tĩnh. Giống như phèn chua gặp nước, hoàn toàn cứng lại.
Ôn Hướng Hoa đột ngột đứng dậy, mở to miệng nói với Chu Nam Kinh, “Anh ngồi ở đây nhé.”
Trong khi mặt Chu Nam Kinh tràn ngập dấu hỏi thì Ôn Hướng Hoa đã lao vút vào phòng ngủ.
Khoảng một phút sau, di động của Chu Nam Kinh rung lên bần bật.
Hắn lấy di động ra xem… Là một tin nhắn, còn là do Ôn Hướng Hoa gửi cho.
Cậu không biết một mao một tin nhắn à? Cậu có biết lãng phí NDT là tội lớn lắm không hả???
Chu Nam Kinh mở tin ra, thế nhưng chỉ có nhõn một câu: Sài sài []/
Chu Nam Kinh, “…”
Xét thấy tôi đến quần còn chưa cởi, nên tha cho cậu lần này.
Chu Nam Kinh: Cậu làm gì vậy?
Ôn Hướng Hoa: OTL Thấy anh em lại căng thẳng! Cho nên chúng ta cứ nói như thế này đi!
Chu Nam Kinh: Căng thẳng cái gì?
Ôn Hướng Hoa: Giống như anh căng thẳng khi thấy Phạm Băng Băng ấy!
Chu Nam Kinh: Tôi căng thẳng khi thấy Phạm Băng Băng khi nào?
Cậu không cần nói xấu tôi, tôi thuần khiết vô tội! Tuyệt đối không làm những việc xấu xa với thần tượng, tôi tuyệt đối không căng thẳng!
Ôn Hướng Hoa: [:з」∠] Được rồi, là kích động như khi anh thấy Phạm Băng Băng được chưa?
Khoang đã…. Tôi thấy Phạm Băng Băng chỉ cảm thấy sung huyết thôi mà =L= Cậu mẹ nó không cần nói với tôi cậu theo tôi cũng là một loại bệnh đấy nhớ! Tôi không muốn bị dọa đến phát ngốc…
Những việc thiếu tiết tháo đó không cần phải nói cho cậu ta biết, Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ, nhắn bừa một cái “=L=” vào.
Ôn Hướng Hoa: Còn hôm nay đúng là em ngã xuống đất thật mà! Tuyệt đối không lừa dối tình cảm anh đâu! Quần áo bẩn của em còn trong máy giặt, nếu anh không ngại có thể nhìn xem!
Chu Nam Kinh: Ai muốn nhìn quần áo cậu.
Hắn hòan toàn không có hứng thú gì với chuyện đấy cả.
Ôn Hướng Hoa: TUT Thôi được rồi. Anh phải gõ một loạt cửa để tìm em à?
Chu Nam Kinh: Không, chỉ gõ cửa một nhà thôi. Cô bé đối diện nhà cậu là người tốt, chúc cổ cả đời bình an.
Ôn Hướng Hoa: Khụ khụ, vậy anh gõ cửa nhà em lúc nào? QAQ
Chu Nam Kinh: Không để ý, chắc hơn hai giờ.
Ôn Hướng Hoa: [:з」∠] Lúc ấy em còn đang tắm! Anh nhìn đến giờ tóc em đã khô đâu! Cho nên đấy không phải lỗi của em! QAQ Thần thiếp vô tội!
Chu Nam Kinh: Ừ.
Ôn Hướng Hoa: [:з」∠] Em để di động bên ngoài phòng tắm! Thế nên mới không nghe điện thoại của anh!
Chu Nam Kinh: Ừ.
Nói như vậy, cứ coi như đặt di động ở bên ngoài, cho dù nghe thấy cũng không tiếp được. Chẳng lẽ một tay xát bông tắm, một tay cầm điện thoại? Hay là vừa dội nước áo ào vừa tám chuyện phiếm với bạn bè? Chu Nam Kinh cảm giác, người làm được cái trò ấy, không phải làm di động vào nước, mà là nước vào não!
Ôn Hướng Hoa lập tức được tha thứ.
Ôn Hướng Hoa: Nam Kinh!
Chu Nam Kinh: Gì?
Ôn Hướng Hoa: Em thích anh!
Chu Nam Kinh: Ừ.
Ôn Hướng Hoa: Em thích anh thật mà!
Chu Nam Kinh: Biết.
Ôn Hướng Hoa: Anh chịu gặp mặt em, em rất vui.
Chu Nam Kinh: Ừ.
Ôn Hướng Hoa: ^^
Chu Nam Kinh nhìn tin nhắn trên di động. Từ lúc cái biểu tượng kia được nhắn qua thì không có tin nào nữa. Khoảng cách hai người gần nhau như thế, không có chuyện mất tín hiệu khu này không phải ngoại thành, càng không thể ngoài vùng phủ sóng. Tót xấu gì sóng di dộng Trung Quốc cũng phải phủ sóng toàn thế giới chứ!
Vậy tức là không có cái gì để nói sao? =L= Thế hắn có nên làm cái gì không?
Ôn Hướng Hoa: Vậy anh thích em không?
… Lại một câu chất vấn, khiến lòng Chu Nam Kinh nổ tung, còn là một vụ nổ không thể bỏ qua.
Chu Nam Kinh giơ di động lên đọc tin này ba bốn lần. Màn hình không đổi màu hay tin mất đi, chứng tỏ không phải ảo giác… Ảo giác chính là bây giờ Ôn Hướng Hoa cởi hết nằm ở trên giường chờ hắn! Hắn cảm giác, nếu không phải thế giới này điên rồi thì tức là hắn cùng Ôn Hướng Hoa điên rồi!!!
Chu Nam Kinh ngồi trầm mặc mấy phút, tin nhắn kia hết mở ra lại đóng lại, gõ rồi lại xóa. Cuối cùng hắn gửi qua hai chữ ngắn ngủi.
Chu Nam Kinh: Không biết.
Ôn Hướng Hoa đáp lại rất nhanh, như đã đoán trước được.
Ôn Hướng Hoa: Không sao không sao, thầy em, bạn em, bạn học đều nói em rất được người mến! Sớm muộn gì anh cũng sẽ thích em thôi [:з」∠]
… Đó cũng là một khái niệm đó chớ. Tình thầy trò bè bạn đó không phải sao? Chẳng lẽ cậu đùa tôi như đùa một bạn học?
Hoàn toàn không biết nói gì, Chu Nam Kinh đành cầm lên một cuốn sách bên cạnh, là bản tiếng Anh một tập thơ của Tagore: “Stray Birds”. Đến sách đọc của đại gia cũng mang cảm giác “cao cấp” thế này à, Chu Nam Kinh cảm giác như bản thân sắp nổ tung rồi.
Hắn đọc một lúc vẫn thấy Ôn Hướng Hoa không có hồi âm.
Thế nên hắn nhắn lại “Tôi muốn đi bây giờ”, rồi nhấn gửi.
Ôn Hướng Hoa không trả lời, chỉ đi ra từ phòng ngủ, sắc mặt vẫn bình thường, quả nhiên có tố chất.
Cậu ta nói, “Chu Nam Kinh, để em tiễn anh ra cửa.”
Có mỗi vài bước, còn cần cậu tiễn sao… Nhưng mà dù sao cũng là lễ nghi cơ bản của Trung Quốc, Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ rồi cười, “Được.”
Nói tiễn ra cửa thì đúng là ra đến cửa, quả thật chỉ có vài bước! Chu Nam Kinh ra khỏi phòng, xoay người lại thì thấy Ôn Hướng Hoa đang vẫy tay với mình, giống như đang nói gặp lại.
Vậy nên Chu Nam Kinh nói “Gặp lại nhé”, Ôn Hướng Hoa gật gật đầu với hắn.
Đang nghĩ xem nên về nhà hay ra quán net, Chu Nam Kinh mới đi được vài bước đã nghe Ôn Hướng Hoa gọi giật lại, “Nam Kinh Nam Kinh đợi một lát!”
“Cái gì?” Chu Nam Kinh trả lời.
“Anh ra đây em mới nói.”
Chu Nam Kinh nửa tin nửa ngờ quay lại, liền thấy Ôn Hướng Hoa trịnh trọng nhặt tàn thuốc dưới đất, mặt đầy chính khí, “Tàn thuốc này là của anh đúng không? Không được vứt rác bừa bãi!” Lúc Ôn Hướng Hoa nói chuyện này thật sự rất nghiêm túc!
Hắn có cảm giác muốn phun trào là thế nào vậy!!! Mà mẹ nó cảm giác này còn sắp tràn ra đây!!!
Chu Nam Kinh cười gượng, nhận lấy thứ vừa nãy mình đã ném đi, vứt vào thùng rác cạnh thang máy.
Xong xuôi, Chu Nam Kinh lại quay đi chuẩn bị xuống lầu.
Kết quả lại bị một người nào đó gọi lại. Thậm chí Chu Nam Kinh mới chỉ bước ra đến cửa an toàn, cách Ôn Hướng Hoa có vài mét.
“Chu Nam Kinh! Lần này đúng là có chuyện mà, anh quay lại đi!” Ôn Hướng Hoa đứng sau hắn hô lên.
Lại có chuyện gì nữa? Chẳng lẽ Chu Nam Kinh hắn đánh rơi tiết tháo ở nhà Ôn Hướng Hoa sao?
Trong lòng Chu Nam Kinh rất buồn bực, nhưng hắn vẫn quay lại.
Hắn nhìn ánh mắt Ôn Hướng Hoa chậm rãi hỏi, “Lại có chuyện gì?”
Ôn Hướng Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Em nhớ anh bảo mình cao m cơ mà, sao cảm giác anh thấp hơn em thế!”
Cậu bảo tôi quay lại là để nói cái này à?!!! [╯‵□′]╯︵┻━┻ Cậu có thấy độc giả rất thất vọng không!!!
Chu Nam Kinh không đáp lại, chỉ cười ”ha ha”.
Haingười lúc này đang cách nhau rất gần, cầu thang lại rất yên tĩnh, tĩnh đến mức Chu Nam Kinh còn nghe được cả tiếng tim đập của mình.
cm, nói cao không cao, nói thấp không thấp.
Chu Nam Kinh vừa định nói, nhưng lại thấy người đứng trước mặt giật giật.
Hơn nữa là vừa đi về phía trước vừa giật.
Chu Nam Kinh thậm chí còn chưa kịp hỏi một cái gì, hắn liền cảm giác được một đôi môi mềm mại lại hơi khô lạnh áp vào … mặt hắn.
Còn là má trái!!!
Phắc!!! Bị hôn!!!!
Chu Nam Kinh mở to hai mắt, vừa định nói cái gì lại chợt nhận ra bản thân đang bày ra vẻ mặt ”bị người phi lễ”, mà kẻ vừa mặt kề mặt với hắn là Ôn Hướng Hoa giờ lại lủi như thỏ về nhà, còn đóng cửa cái ”rầm” một cái!
Chu Nam Kinh bất giác xoa mặt… Hình như còn ấm, nhưng không phải là do Ôn Hướng Hoa lưu lại, mà là mặt hắn đỏ đến sắp nóng cháy ra rồi!!! Mẹ nó hắn thế mà lại xấu hổ!
Quả nhiên tình tiết truyện đi sai hướng!
Vào lúc ban đêm, Ôn Hướng Hoa lại đăng lên weibo.
Sở Các: Rốt cuộc hôm nay đã làm xong chuyện… [:з」∠] Hạnh phúc quớ Kích động không ngủ được! Tuôi yêu cầu được thiêu cháy!
Bên dưới là một đống bình luận, không thiếu: ” Sở Các sao lại muốn bị thiêu?”, “Chẳng lẽ đại đại muốn thoát đoàn?”
Đối với mấy bình luận này, Ôn Hướng Hoa chỉ trả lời đầy bí hiểm: Đoán đi!
===================================