Chu Nam Kinh thích thì thích, nhưng ghét thì vẫn cứ là ghét.
Cho nên khi Ôn Hướng Hoa xuất hiện hắn vẫn có chút buồn bực. Hắn hiểu được sự cuồng nhiệt cùng ca ngợi của các fan, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tình cảm cùng sự kiên trì của người kia.
Con người quả là một sinh vật kì diệu, Chu Nam Kinh hoàn toàn không thể lý giải tâm tình của mình lúc này, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Ôn Hướng Hoa thì khó chịu lại càng tăng lên.
Ôn: Tôi chính là quản lý viên đó nha oa ha ha ha!
Bán nữ hài lão sài: Chúc mừng.
Ôn: Tôi thật kích động!
Bán nữ hài lão sài: Ờ.
Ôn: Yên tâm, tôi sẽ che chở cho huynh đệ mình mà [:з]∠], tôi chính là quản trị viên đó
Bán nữ hài lão sài: Tôi hỏi chứ cậu muốn nói cái này mấy lần?
Ôn: Tôi thật cao hứng! Tôi thật vui vẻ! Tôi thật hoan hỉ Mẹ tôi cũng không cần lo lắng tôi quên uống thuốc nữa rồi
Bán nữ hài lão sài: …
Ôn: Tôi muốn mở ca hội Tôi muốn chúc mừng thành công mấy năm theo đuổi đại thần
Bán nữ hài lão sài: …
Ôn: Thế nào? Cậu cũng đến đây đi, sau này làm chứng hôn cho tôi với đại thần nhé
Bán nữ hài lão sài: … Hai người kết hôn khi nào?
Ôn: Đại thần cũng biết tôi thế rồi, việc kết hôn còn có thể xa sao?
Bán nữ hài lão sài: …
Chu Nam Kinh hai mắt thâm quầng nhả một ngụm khói thuốc vào màn hình.
Thằng nhóc ngu ngốc, Trung Quốc làm quái gì có luật cho phép kết hôn đồng tính chứ, hai người các cậu… à không, hai chúng ta làm gì có kết quả chứ. Không đúng, sao có cái gì đó vẫn không thể nghe lọt vào tai nhỉ?
Ôn: Ê, muốn nghe tôi hát không?
Bán nữ hài lão sài: Cậu cũng đâu phải con gái, tôi nghe làm gì.
Ôn: Cậu không biết có bao nhiêu người muốn được nghe tôi hát đâu.
Bán nữ hài lão sài: Cái gì cơ?
Ôn: Cậu thật không biết ý tứ gì hết. Tôi đã hát cho cậu nghe rồi thì cậu cũng phải quỳ xuống tạ ơn chứ
Chu đại nhân nội tâm cuộn trào: Hiện tại tôi đã cho cậu làm quản trị viên rồi thì cậu cũng phải quỳ xuống tạ ơn đi chứ.
Bán nữ hài lão sài: Tôi không hứng thú với con trai hát hò.
Mấy phút sau.
Ôn: Ngày mai sẽ mở nhạc hội đó nha Vừa vặn thứ bảy nhé
Ôn: Cậu sẽ đến đó
Bán nữ hài lão sài: Để hôm ấy hẵng nói.
Chu đại nhân nội tâm vẫn cuộn trào như trước: Đến cái con mẹ cậu, thời hạn còn đến ngày mai đó
Bạn nhỏ Ôn mặt dày hưng phấn lôi lôi kéo kéo Chu Nam Kinh nói chuyện cùng mình qua hơn nửa tiếng. Lần đầu tiên Chu Nam Kinh biết hóa ra lại có người nhạt nhẽo đến vậy. Vừa nói chuyện với Ôn Hướng Hoa, hắn vừa lướt weibo, thấy trên trang mấy bài post mới nhất, đều là nói về ca hội của Sở Các.
Mới qua vỏn vẹn nửa tiếng, đã có hơn bài post nói về các này.
Chu Nam Kinh đảo qua mấy tin tức kia xem qua một lượt.
Sở Các: Hôm nay thật vui vẻ, ngày mai thật vui vẻ, sau này cũng vui vẻ @Mặc Nhiễm Thu Hoa @Bơ lạc ăn không ngọt @Thiên quốc vương bất cử @Vũ hóa phi tiên @Kì ba không phải hoa @CV Mạc Nhược Thu Hoa … Sáng mai chín giờ tôi mở ca hội, còn không mau giúp đỡ? YY số .
Kì ba không phải hoa: Êu, đại nhân muốn mở ca hội? Thế nhưng tại sao lại là giờ sáng? [:з]∠] Đây không phải là ép tôi đi ngủ sớm sao?
Bơ lạc ăn không ngọt: Cổ động cổ động! Khuếch tán khuếch tán Hôm nay nhất định phải treo cả đêm @Bồng lai văn chương Kiến An cốt @Ta là đồng bọn tốt của các ngươi @Thổ hào kim …
Thổ hào kim: Nhất định là giả mạo! Vì cái gì lại là buổi sáng? Đây là bức tuôi trốn học sao? @Hủ như Đông Hải, cậu thấy sao?
Hủ như Đông Hải: Hay hai ta trốn học đi?
…
Chu Nam Kinh xoa xoa cằm, gẩy tàn thuốc lá xuống gạt tàn.
Ngày mai hắn còn viết văn đến mười giờ a
Từ từ, khoan đã… Vì sao hắn lại quan tâm việc này?
Chu đại nhân tư lự mất một lúc lâu, chậc lưỡi thôi thì không suy xét cái này nữa.
Hắn chính là nam nhân phái hành động cơ mà
Chu Nam Kinh: Lý Qua Qua.
Lý Qua Qua: Có nô tài!
Chu Nam Kinh: Có số YY nào không? Cho tôi?
Lý Qua Qua: Tiểu nhân có. Xin hỏi đại nhân muốn lấy YY mấy vương miện?
Chu Nam Kinh: Tùy tâm.
Lý Qua Qua: Thứ cho tiểu nhân hỏi một câu, đại nhân định dùng YY làm gì a?
Chu Nam Kinh: Nô tài lớn mật! Chuyện riêng của bổn vương có thể cho ngươi tùy tiện hỏi sao?
Lý Qua Qua: Trời! Chưa bao giờ tôi thấy cậu như vậy đâu á ‵□′
Chu Nam Kinh: Là cậu tự cho là thế thôi.
Lý Qua Qua: Tài khoản C mật khẩu C. Đại thần đừng tìm nô tài nữa, hiện tại nô tài đều đang phát chua rồi đây.
Chu Nam Kinh: Lui đi.
Lý Qua Qua trong lòng gào thét: Cậu đi chết đi!!!!
Lý Qua Qua gõ lên bàn phím: Đại nhân quả thật thông thấu sự tình a
Ngày hôm sau chạy bộ, ăn điểm tâm xong cũng là chín giờ sáng, Chu Nam Kinh ngồi xuống bàn máy tính.
Bình thường sẽ là mở trang văn bản, gõ một chương truyện một nghìn từ, thế nhưng hôm nay cảm thấy có chút nhàm chán, liền dứt khoát đăng nhập QQ.
Vừa mới vào, avatar của Ôn đã nhảy tưng tưng điên cuồng.
Khi dùng QQ, nếu có ai đó Buzz mình, avatar người đó sẽ nhảy nhảy lên.
Ôn: Rời giường rồi sao?
Ôn: Số YY của cậu là bao nhiêu?
Nội tâm của Chu đại đại vẫn là đấu tranh dữ dội. Hắn lãnh khốc nghĩ: Mới một ngày đã xưng huynh gọi đệ thế này rồi, thật mau thân mật!
Bán nữ hài lão sài: Đang đăng nhập đây.
Trong giây lát, Ôn lại dùng tốc độ ánh sáng gõ chữ.
Ôn: Yahooooo Nhanh lên, nhanh lên, nói cho tôi một tiếng, tôi cho cậu mặc áo đỏ nha
Cấp quyền quản trị viên
Chu Nam Kinh không hiểu “áo đỏ” là gì, thế nên giống hệt như một tiểu bạch, nhìn máy tính mà trợn trắng mắt: Ai thèm cần cậu cho quần áo!
Chu Nam Kinh đăng nhập tài khoản YY mà Lý Qua Qua cho, là nick có hai vương miện, còn là thành viên VIP.
Về cơ bản thì YY cũng giống QQ, Chu Nam Kinh lại ngựa quen đường cũ lần tìm sửa đổi tài khoản, đổi tên thành Bán nữ hài lão sài.
Sau đó vào kênh.
Bên trong kênh thập phần náo nhiệt, người đăng nhập càng lúc càng đông.
Bán nữ hài lão sài: Tôi vào rồi.
Ôn: Tên cậu là gì?
Bán nữ hài lão sài: Bán nữ hài lão sài.
Ôn: Ú u ú ù
Ôn: Ok rồi []/
Đúng lúc không chú ý, Chu Nam Kinh nhận được thông báo: Hội viên ID [Bán nữ hài lão sài] được quản lý viên [Sở Các] đổi từ [du khách] thành [quản lý viên].
Hà cát ba: Áo đỏ mới tới là ai vậy?
Hoa hướng dương の đau thương: Không biết
Thất lưu viết thủ nghịch tâp: Chào đại thần
Ôn: Lão sài Thấy tôi đối với cậu tốt chưa, tốt chưa
Bán nữ hài lão sài: …
Tôi tình nguyện để cậu đối với tôi thật xấu! Thật ấy!!!!
Đúng mười một giờ, Sở Các mở mạch, sau đó là một đống nick xanh nick vàng nick đỏ cùng ào ạt lên theo.
“Khụ khụ…”, ID Sở Các kia nói trước, “Chào buổi sáng tất cả mọi người”
Thanh âm thế mà ngoài suy đoán, quả thật rất dễ nghe, giống như một làn gió mát thổi qua, cũng có chút đặc trưng khiến cho người ta hoài niệm. Nói tóm lại, chính là thanh tuyến đặc biệt!
Kênh bên trong nhất thời nhảy ra một loạt bình luận:
“Đại đại buổi sáng tốt lành!”
“Lỗ tai muốn mang thai rồi”
“Tuôi sống trên đời này thật đáng giá mà”
“Hôm nay mở ca hội, lý do cũng đã nói qua trên weibo rồi, là do hôm nay tôi thật sự rất vui…”, Thanh âm Ôn Hướng Hoa vang lên đều đều, “Về việc vì sao tôi vui… Cái đó tôi cũng không biết. Mọi người biết đấy, đàn ông mỗi tháng lại có vài ngày….”
Đó là phụ nữ đấy chứ….
“Cho nên quả thật tôi không biết hát cái gì cả. Mọi người nói bài nào thì hay?”
Kênh lại nổi lên một cơn sóng lớn.
“‘Trường tương tư’ đi”
“Tuyệt thế tiểu thụ! Hát tuyệt thế tiểu thụ!”
“Sở tổng công của chúng ta khi nào chịu xuống làm thụ? Đại đại hát ‘Chỉ mong cùng người dài lâu’ đi”
“Tâm phách sổ! Tâm phách sổ!”
Từ loa máy tính nghe ra âm thanh cười gượng, “Ha ha ha ha Mọi người vẫn hăng hái như cũ, có điều hôm nay tôi chỉ có thể hát một bài mà thôi. Nha nha, hay Lão sài đề cử một bài xem?’”
Lão sài là ai?
Chu Nam Kinh ngồi đần ra nửa ngày mới nhớ ra “Lão sài” chính là mình.
Ô thằng kia, nghĩ không ra sao lại đổ cho ông đây? Tôi cũng không phải là Lý Qua Qua!
Ôn Hướng Hoa thâm tình gọi, “Lão sài? Lão sài cậu đâu rồi?”
Chu Nam Kinh gõ lên YY một dòng chữ, “Tôi đây.”
“Các vị, đừng vội hàn huyên nói chuyện, để tôi xem ý kiến bạn tôi đã.”
Fan của Ôn Hướng Hoa rất mực nghe lời, YY nhất loạt trở nên thanh tĩnh, đương nhiên vẫn có kẻ cá biệt.
Hoa sinh bơ lạc tương tương: Sở Các, sao hôm nay anh lạ thế, hay là có đại sự gì [:з]∠] Chẳng lẽ em thất sủng? Éc!
” Không không… Lão sài, ừm, có chút đặc biệt. Cậu ấy là bạn mới của tôi, tôi đã hứa là cho cậu ấy ôm đùi rồi.”
Lý miêu miêu dưỡng kế hoạch: Sở Các, người thật nhẫn tâm a Đồ có mới nới cũ, phụ tình người taaaaa.
Bán nữ hài lão sài: …
Bán nữ hài lão sài: Hát “Thấp thỏm” đi.
“…”
YY một mảnh yên tĩnh….
“Lão sài, cậu theo tôi là có thù giết cha đúng không?”, Một lúc sau, thanh âm Ôn Hướng Hoa mới truyền đến.
Bán nữ hài lão sài: Vậy hát “Cả đời có em” đi.
Ôn Hướng Hoa không đáp lại, vừa đúng lúc nhạc đệm nổi lên.
Chu Nam Kinh từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới biết, hóa ra một tiếng hát cũng có thể hấp dẫn người khác đến vậy.
Ôn Hướng Hoa cất giọng hát u buồn của mình vào YY:
“Bởi vì em từ mộng mà đi
Anh đang khóc giật mình tỉnh lại
Nhìn gió đêm thổi qua cửa sổ
Có chăng em thấy tấm tình này… ”
Chu Nam Kinh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hướng Hoa nhắc đến tên mình: “Nam Kinh đại nhân em yêu anh, hãy cho em sinh con cho anh đi.”
Lại nhớ đến lá thư giải thích của người kia:
“Tôi rất thích tiểu thuyết của anh.Từ lúc anh viết văn đến giờ, đã xuất bản bảy tiểu thuyết dài, một trăm hai mươi mốt bản sách in lẻ, ba mươi sách truyện tranh cải biên, tôi đều mua hết. Thời đầu anh mới viết văn, hằng ngày tôi vote cho anh mười lần khi anh xuất bản cuốn sánh đầu tiên, tôi đã lái xe đến sớm xếp hàng để mua truyện khi anh muốn lên Tam Giang, tôi đã vận động mọi người bình chọn cho anh. Tất cả mọi người đều biết tôi rất thích anh.”
Tiếng ca đã đến hồi vĩ thanh:
“Bao nhiêu người ái mộ dung nhan em ngày trẻ
Cũng chẳng ai hay tình cảm theo năm tháng rồi cũng đổi thay
Có biết bao nhiêu người từng tồn tại trong cuộc đời ta nay vẫn còn?
Chỉ biết đời này nguyện cùng em mãi mãi
Chỉ biết đời này nguyện cùng em mãi mãi”
Nhạc đệm ngừng bặt.
“Lão sài, tôi hát nghe rất hay đúng không?”
Chu Nam Kinh trong lòng thầm nhủ: Đúng thế.
Chu Nam Kinh gõ lên trên YY: Khó nghe hơn tôi hát một chút, vất vả cậu rồi.
==========================
Một số bài hát được nhắc đến trong chương:
Một đời có em
Thấp thỏm
Tâm phách sổ
Trường tương tư
Chỉ mong cùng người dài lâu