Road cẩn thận đợi cả buổi, vậy mà bên kia chẳng thấy hồi âm, thầm nghi hoặc. Anh ta căng thẳng đưa tay lau mồ hồi, định kết thúc chủ đề khó xử này, gửi một tin nhắn nói rằng sẽ nhanh chóng mang tấm ảnh kia về bla bla bla.
Máy thông tin trên cổ tay Road bỗng nhiên phát ra một tiếng chói tai, anh ta hoảng sợ, vô ý thức giơ tay phải lên nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, vội vã rụt về, khúm núm: “Điện, điện hạ, ngài —”
Không đợi Road nói xong, bên kia đã truyền sang tiếng gầm gừ: “Thứ đó đã có ai xem qua chưa?!”
Road sợ đến mức run cầm cập, đầu óc trống rỗng một giây, mở miệng nói: “Thứ đó — a, có lẽ là tay phóng viên và chủ biên đã xem qua, lúc thần đến thì nó vẫn còn nằm trong thẻ thông tin, ngày mai mới thu xếp xong xuôi được. Thần đã xử phạt tay phóng viên và gã chủ biên kia, thần đảm bảo bọn chúng cả đời này sẽ không muốn nhớ đến bất cứ chuyện nào của vương tử phi điện hạ nữa. Có điều, truy xét nguồn gốc của tấm ảnh này có chút phiền phức.”
Nguyên Tích hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Anh có xem không? Trừ anh ra, còn có ai khác xem qua không?”
Road sửng sốt hai giây, phát hiện mục tiêu quan tâm của vương tử điện hạ rõ ràng là khác với mình, vội nói: “Điện hạ, ngoại trừ thần ra không có người nào thấy, nhưng —”
Anh ta chưa nói xong thì đã bị Nguyên Tích cắt lời, giọng điệu của vương tử điện hạ băng giá hơn, “Road, tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn sắp tới anh không nên xuất hiện trong phạm vi đường nhìn của tôi. Bây giờ mang tấm ảnh đến đây ngay lập tức! Không được đưa cho người khác, tự mình mang tới đây!!” Nói xong, không đợi Road mở miệng, Nguyên Tích đã nổi giận đùng đùng đóng máy thông tin.
Khoé miệng Road co quắp nhìn tấm ảnh trong tay, tuy đường cong của cặp mông vương tử phi điện hạ rất mê hồn, nhưng anh ta thực sự không có ý nghĩ nào khác, tôi xin thề với vương tử điện hạ tôi là một thằng đàn ông bình thường…
Hơn nữa, tự mình mang tới, phải xuất hiện trong tầm mắt của vương tử điện hạ ư? Nghe ngữ khí của điện hạ, có lẽ mấy ngày sắp tới mình sẽ không dễ sống rồi, Road gần như mếu máo.
Cũng thấp thỏm bất an như Road còn có La Tiểu Lâu đang ngâm mình trong bồn tắm. Nguyên Tích vốn đang thoải mái híp mắt, sau khi nhận được hai tin nhắn thì thình lình bật dậy, hệt như sư tử phát hoả.
Hơn nữa, khi Nguyên Tích phát hoả, cơn giận còn chưa tan trừng mắt nhìn cậu đầy hung tợn. Trời mới biết, cậu chưa làm cái gì đâu á.
Cuối cùng Nguyên Tích tức giận mở máy thông tin quay sang một bên, gào thét với người bên kia một trận. Sau khi đồng cảm cho người nọ, La Tiểu Lâu định bụng chuồn khỏi nơi nguy hiểm này, cứ ở đây thì kẻ vô tội là cậu nhất định sẽ bị giận cá chém thớt toi mạng mất, Nguyên Tích thì tuyệt nhiên không biết trái phải là gì rồi.
La Tiểu Lâu cấp tốc đứng đậy, đang nhấc chân thò ra ngoài thì Nguyên Tích đóng máy thông tin. Giây tiếp theo, một cánh tay nóng hừng hực đã quấn lấy eo cậu, ngang ngược kéo cậu về chỗ cũ.
La Tiểu Lâu quýnh lên, ra sức giãy dụa.
Nguyên Tích buồn bực nhìn La Tiểu Lâu trần truồng, mạnh tay ấn cậu xuống đầu gối mình, sau đó thô lỗ vỗ một cái lên mông cậu, mẹ nó, lúc này cũng không quên quyến rũ người ta.
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lập tức thấy sầu não, Nguyên Tích gần đây bắt chước cái giáo trình quái đản kia càng ngày càng quá đáng.
Nguyên Tích cảm thấy việc này rất trọng đại, nên hỏi cho rõ ràng, phải trừng phạt La Tiểu Lâu ra trò, nhưng anh bạn bừng bừng khí thế phía dưới rõ là không chịu phối hợp. Vì vậy, hắn quyết định hoãn trình tự lại.
La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy thời gian vận động quá lâu, đến khi cậu ngất xỉu rồi mà Nguyên Tích vẫn còn chưa định dừng lại, hơn nữa còn hưng phấn hơn bình thường, trong lúc mơ mơ màng màng, Nguyên Tích còn nói gì đó với cậu.
Nguyên Tích còn sầu não hơn cả La Tiểu Lâu, định bụng làm La Tiểu Lâu hai lần rồi thẩm vấn cậu, kết quả, La Tiểu Lâu mê man làm câu Cả đời này lẫn kiếp trước em chỉ thích một mình anhkhiến hắn không để ý được cái gì khác nữa. Đây — đây đúng là quá đãng, tối nào cũng quyến rũ hắn!
Hôm sau khi tỉnh lại, cả người La Tiểu Lâu khó chịu, không thể đứng dậy chuẩn bị bữa sáng, may mà ở nhà còn có A.
Ngồi trên bàn cơm, La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích đang cúi đầu, nhớ lại đêm qua, lá gan nhất thời phì ra, không khỏi oán giận, “Hôm nay em có rất nhiều việc.”
Nguyên Tích ho khan một tiếng, trên mặt có chút phiếm hồng, mau miệng nói: “Hôm nay anh xin nghỉ giúp em, em không phải đi nữa.” Dặn dò xong, tầm mắt chuyển xuống vùng hông cộng mông của La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, rồi lập tức quay đi, cúi đầu ăn.
Sáng hôm nay, Nguyên Tích thần thanh khí sảng mở rộng cửa chờ Road đi hết gần một đêm mang tấm ảnh khoả thân kia tới, sau khi mắng mỏ thuộc hạ thôi rồi một trận, hắn trở về thư phòng.
Thấy tấm ảnh chụp cái mông trẻ con trắng nõn, Nguyên Tích trợn tròn mắt, cơn cuồng nộ trong lòng nháy mắt biến mất không còn bóng dáng. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn tấm ảnh, cơ mà cũng chẳng thấy hôm qua La Tiểu Lâu bị oan uổng miếng nào, dù sao cậu cũng rất hưởng thụ mà.
La Tiểu Lâu tức tối cằn nhằn cả một buổi sáng, quyết định hôm nay ở nhà luyện tập, tuy vừa nghĩ đến quân đội thì cậu có hơi hưng phấn, nhưng cũng cảm thấy như thế này mà đến thì hình như rất mất mặt. Vào thư phòng sửa soạn đồ chuẩn bị lền tầng, phát hiện Nguyên Tích vừa cấp tốc giấu một cái gì đó.
La Tiểu Lâu lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn Nguyên Tích, “Cái gì vậy?”
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không có gì, không liên quan đến em.”
La Tiểu Lâu đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khó coi, “Sao lại không, anh chắc chắn là đang xem mấy cái thứ đó!”
Nói xong liền xông lên cướp lấy. Với thân thủ của La Tiểu Lâu thì đương nhiên không sờ vào được, nhưng cậu vẫn xông lên ôm Nguyên Tích không rời, Nguyên Tích né mấy lần, không dám đẩy cậu ra.
Rốt cục La Tiểu Lâu cũng cướp được tấm ảnh kia, khi thấy cặp mông cong vểnh của đứa trẻ đang nằm bò ra ngủ, cậu không khỏi trợn tròn mắt.
“Đây là cái gì?” Nguyên Tích sẽ không lén lút nuôi con đằng sau lưng cậu đấy chứ?!
Nguyên Tích ho khan một tiếng, sau khi ấp úng nửa ngày, mới mở miệng: “Là, là —”
Hắn còn chưa nói xong thì tiếng mừng rỡ của đột nhiên vang lên trong phòng: “Trời ơi, đây không phải là tấm ảnh duy nhất bị mất của tôi đấy sao?”
Một câu nói của khiến cả Nguyên Tích lẫn La Tiểu Lâu ngớ người, sau đó hai người cùng chúi đầu vào tấm ảnh, nhìn từ trên xuống dưới, rốt cục cũng thấy một mẩu gì đó tròn tròn màu xanh lục dưới đuôi giường ở góc trái tấm ảnh.
Như muốn xác minh suy đoán của hai người, quả quyết hô lên: “Không sai, đuôi của tôi đó!”
Cuối cùng, vui mừng xén lấy một góc nhỏ, còn tấm ảnh hồi nhỏ của La Tiểu Lâu tự nhiên bị Nguyên Tích giấu đi.
La Tiểu Lâu không cướp nữa, bức hình hồi nhỏ đột nhiên xuất hiện, chân mày cậu khẽ cau lại.
————–
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, bỗng nhiên kéo cậu lại hôn chụt một cái, bá đạo nói: “Được rồi, em có ngốc ngếch cũng vẫn là người của anh, lo cái gì? Anh sẽ không để kẻ khác quấy rối em đâu, bất kể là ai cũng không được.”
La Tiểu Lâu nhìn đôi mắt sáng ngời và mang theo chút quan tâm của Nguyên Tích, khoé miệng giật giật, bỏ qua câu đầu, da mặt dày yêu cầu hắn cam đoan: “Anh đã biết rồi thì không thể tốt hơn, sau này em chỉ có một mình anh là thân thích. Bởi vậy, anh phải chịu trách nhiệm cho em. Bất kể là tình huống nào — điều này đặc biệt quan trọng — đều phải bảo đảm an toàn cho em, không được bạo hành.” Nói xong hồi hộp nhìn Nguyên Tích.
Nguyên Tích lần đầu tiên thấy La Tiểu Lâu dùng bộ dạng yếu đuối nhu thuận tội nghiệp này nói chuyện với mình, ngoại trừ lúc bị bắt nạt, La Tiểu Lâu gần như hoàn toàn không ý muốn dựa vào người khác. Nguyên Tích khẽ sững người, giọng nói không được tự nhiên và thêm chút hung ác: “Đương, đương nhiên! Anh là người đàn ông của em, đương nhiên phải chịu trách nhiệm.” Thân thích duy nhất, Nguyên Tích ôm chặt La Tiểu Lâu hơn. Tuy điều này cũng không coi là chuyện tốt, nhưng Nguyên Tích tuyệt nhiên không phủ nhận tâm tình mình đang cực kỳ tốt. Dù là người có quan hệ huyết thống với La Tiểu Lâu cũng không thể cướp cậu đi khỏi hắn.
Khi La Tiểu Lâu thoả mãn đi lên tầng, Nguyên Tích nhìn theo bóng lưng cậu, nhấp vào cái tên Road trong máy thông tin.
La phủ.
La Thiểu Phàm hổn hển nhìn bà Kim, mặt đỏ bừng bừng, không dám kêu to, chỉ có thể thấp giọng quát: “Ảnh? Rốt cuộc bà đang làm cái gì vậy?”
Bà Kim đưa tay vỗ nhẹ lên lễ phục xa xỉ, hài lòng phát hiện, nếu chỉ với cuộc sống tầng lớp thấp nhất, đi dưỡng đẹp cao cấp vài lần, phong tình của bà cũng không giảm bớt bao nhiêu so với trước kia.
Bưng hồng trà nhấp một ngụm, bà Kim nhìn La Thiểu Phàm thiết tha: “Thiểu Phàm, con không cần phải gấp gáp vội, mẹ như thế này không phải là vì tốt cho con sao?”
“Vì tốt cho tôi?! Muốn tốt cho tôi thì bà đừng nên để bất cứ ai biết được chuyện này! Bà biết tôi muốn cha coi trọng tôi hề không dễ dàng mà? Tôi không muốn sau này là một nhị thiếu gia tầm thường không được coi trọng. Nếu cha biết thân thế của tôi, hậu quả tuyệt đối hai người chúng ta không thể gánh được!” La Thiểu Phàm sắc mặt xấu xí nói.
Bà Kim nhíu mày, đứng dậy bước tới trước mặt con trai, khẽ thở dài một hơi, “Thiểu Phàm, mẹ sao lại không hiểu chứ. Kỳ thực, mẹ cảm thấy cha con hiện tại rất thương yêu con, thậm chí còn đối xử với con không giống với hai đứa con của bà cả. Mẹ nghĩ, dù thân thế của con có thay đổi, cha của con cũng sẽ không thay đổi tình cảm với con đâu, dù sao cũng là đứa con tự mình nuôi nấng mà.”
Nhìn La Thiểu Phàm lại bắt đầu sốt ruột, bà Kim chuyển đề tài: “Đừng có gấp, mẹ sẽ không thử những việc có khả năng đó, có một điểm nguy hại tới con cũng sẽ không thử. Mẹ của con cũng không phải là kẻ ngốc, nếu không, năm đó làm sao có thể đưa con an toàn vào La phủ chứ. Con yên tâm, dù hiện tại có kiểm tra, chỉ cần không nghiệm ra quan hệ huyết thống giữa hai chúng ta, sẽ không có ai nghi ngờ con là con trai của vị phu nhân kia, mà lúc đó mẹ đã sắp xếp xong xuôi trước rồi.
“Mẹ chỉ nghĩ, hiện tại Tiểu Lâu đã có tiền đồ rồi, mẹ chẳng thể mang nó về nữa, hiện tại nó đã có thân phận là vương tử phi, sau này có thể chiếu cố cho con. Hơn nữa, trước đây bà cả không dung nạp nó, giờ nó đã có chỗ khác rồi, bà cả sẽ không gây khó dễ cho mẹ nữa. Đến lúc đó con mượn danh Tiểu Lâu, quen biết những quý nhân của vương tử và đế đô, rồi sẽ có lợi rất nhiều cho tiền đồ sau này của con.”
La Thiểu Phàm sửng sốt, nó thật không ngờ bà Kim lại có ý nghĩ này. Trước đây vô tình bài xích căm ghét La Tiểu Lâu, lo sợ La Tiểu Lâu sẽ cướp mất thân phận địa vị của mình. Nhưng tên kia may mắn đến mức khiến người ta ghen tị, dù bị đuổi đi, bám đại một thằng khác vậy mà lại hoá là vương tử. Hừ, nói cái gì mà tự mình chiếm được vị trí, nếu La Tiểu Lâu vẫn ở đây, không chừng người trở thành vương tử phi có thể là chính nó, La Thiểu Phàm.
La Thiểu Phàm nghĩ ngợi, đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí bắt đầu nghĩ cách lợi dụng La Tiểu Lâu.
“Tiếp cận cũng không phải là không được, nhưng cha liệu có bởi vậy mà chú ý tới nó không?” La Thiểu Phàm vẫn có phần lo lắng, ngộ nhỡ La Thành Vận phát hiện La Tiểu Lâu chính là con trai của người phụ nữ ông ta yêu, vậy thì nó sẽ chẳng còn gì nữa.
Bà Kim nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi, trước tiên mẹ liên lạc với Tiểu Lâu. Cho đến lúc quan hệ của mẹ với nó hoà hoãn, mẹ sẽ bảo nó thân thiết với con hơn. Mẹ sẽ nghĩ cách bảo nó ở ngoài, dù sao nó cũng không thích ở trong La phủ, chỉ cần ngày nào cha con không ở nhà bảo nó tới đây là được.”
La Thiểu Phàm vẫn thấy lo lắng, nhưng bà Kim hiển nhiên đã quyết định chủ ý. Bà ta khuyến khích con vài câu rồi rời đi.
La Thiểu Phàm đi qua đi lại trong phòng, nó vẫn cảm thấy việc này không an toàn. Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể quen được những người đó thông qua La Tiểu Lâu, nó lại kìm xuống, không ngăn cản bà Kim.
Bà Kim đắc ý về phòng mình. Nếu mượn sức La Tiểu Lâu, không chỉ có La Thiểu Phàm được nhiều trợ lực, mà chính bà ta cũng sẽ được hưởng không ít lợi lộc. Ít nhất thì bà ta là mẹ của vương tử phi, La phu nhân sẽ phải xem trọng bà ta, sau này sẽ chỉ càng thêm nở mày nở mặt mà thôi. Nghĩ đến lúc được gặp quốc vương hoàng hậu của đế đô, cảnh tượng những quan to sếp lớn tranh nhau nịnh bợ mình, nụ cười trên mặt bà Kim không ngừng rộng ra.
Bà Kim sửa soạn trang phục lại một hồi, quyết định trở về nơi ở trước đây của mình, sau đó hẹn La Tiểu Lâu tới, như vậy sẽ càng dễ làm cậu nhớ lại tình cảm cũ hơn. Khi bà Kim rời đi, trên tầng cao, một đôi mắt nhìn theo sau cánh cửa sổ đối diện.
Khoé miệng La phu nhân nhếch lên thành nụ cười nhạt, quay lại gật đầu với vài người, những người đó lập tức đi ra ngoài.
La Thiểu Quân cũng bước tới gần cửa sổ, nhìn vài chiếc xe huyền phù im lặng theo sát phía sau chiếc xe của bà Kim, y trầm tư vài giây, rồi nói: “Mẹ, chuyện này không nên để Thiểu Thiên biết.”
Ánh mắt đang nhìn ra ngoài của La phu nhân sắc lạnh hơn, “Ừ, ta biết, Thiểu Thiên rất đơn thuần, sau này con phải chăm sóc nó nhiều hơn. Chỉ cần ta còn ở đây, La gia, cả con và Thiểu Thiên, gia đình bên ngoại của con sau này sẽ chống đỡ cho các con.”
Đêm hôm đó, bệnh tim của bà Kim tái phát, không giữ được tính mạng.
Khi biết được tin tức này, mỗi người một tâm tư khác nhau. Khi La phu nhân đem chuyện này nói ra trên bàn cơm, La Thành Vận chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục dùng bữa.
Chiếc nĩa trong tay La Thiểu Phàm run lên, nhưng nó không nói gì, cúi đầu ăn tiếp, dưới bàn ăn nó nắm chặt bàn tay trái thành nắm đấm, khống chế cơn run rẩy của mình, hiện tại tuyệt đối không được để bất cứ ai nhận ra vẻ khác thường. Nói thật thì, nó thực sự cũng không cảm thấy đau lòng lắm, dù sao nhiều năm không gặp nhau như vậy, nó cũng không có bao nhiêu tình cảm với bà Kim.
Nó cảm thấy trong lòng tự nhiên nhẹ nhõm đi không ít. Hiện tại, không còn ai biết nó là con của bà Kim, rốt cục nó cũng an toàn thực sự.
Chỉ có La Thiểu Thiên là vô tình lạnh lùng liếc nhìn La Thiểu Phàm, sau đó nói: “Cha, mẹ, anh, con ăn no rồi, con lên lầu trước.” Nói xong thì đứng dậy rời bàn.
Còn một người khác cũng đang ngồi trên bàn cơm ở một nơi khác, La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, “Bệnh tim tái phát?” Tuy ở cả trên phương diện tinh thần lẫn thân thể, bà Kim và cậu hoàn toàn không có quan hệ gì, nhưng cậu không thể để cho người khác nhận ra cậu không phải là con của bà Kim.
La Tiểu Lâu cố tỏ ra thương tâm gần chết, nhưng trong bụng thì thầm nghĩ, sau này còn ai biết thân thế của cậu nữa. Có lẽ là La Thiểu Phàm, nhưng dựa theo thái độ lần trước của nó, chắc nó sẽ không nói. Thế nhưng, nếu nói như vậy — La Tiểu Lâu nhớ đến ánh mắt lạnh băng của La Thành Vận, đột nhiên rùng mình một cái.