Nó ngồi suy nghĩ một lúc lâu mà chả biết ông ta quý trọng nhất cái gì? Quan tâm nhất về cái gì? Vậy thì biết mã khoá là cái gì? Đang suy nghĩ lung tung nó chợt ghi đại tên hắn coi nó vô không? Mai rủi thôi! Nó nghĩ thế nào tên này chắc là hoàn toàn không rồi! Ai ngờ! Ai ngờ! Mã bảo vệ mỡ ra, Vậy là saooooo? Không lẽ người quan trọng nhất vs cái tên này là………..là……………chắc không? Có thể là trùng tên!, nó sao khi chép toàn bộ những thứ liên quan tới công ty WL thì định ra ngoài thì nghe con bạn quý hoá của mình:
-OMG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Tự nhiên con bạn la lên làm nó thoát tim! Nó chạy lại thì thấy con bạn đang xem cái gì đó trong cuốn sổ màu đen, màu mực nhoè đi, trong đó có một số tờ giấy ố vàng, không lẽ………………….không lẽ…………..Đồ cổ. Nói chơi thôi! Nó dựt lấy cuốn sổ và trên cuốn sổ là vài dòng: “ Nhật ký”, giấy thì là giấy buộc tội, rồi giấy xác nhận và người tên giấy đó và người bị buộc tội đó là………………………….nó hiểu rồi thì ra là thế, đang trong lúc cười thầm thì chợt nghe tiếng từ ngoài cửa! Cánh cửa kêu lạch cảnh vỉ cứ có người mở cửa, tiếng chìa khoá lạo xạo bên ngoài khiến tụi nó phải nhìn xung quanh để tìm chỗ trốn. Chợt bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tiểu Lam:
-Phó Giám Đốc, hôm nay ông đi sớm thế? – Nụ cười khuyến mãi của Lam chẳng làm người đối diện thay đổi khuân mặt, trước mặt Tiểu Lam là một người có thân hình cao ráo và cường tráng, ánh mắt sắt lạnh, ngũ quan như được tạt tượng đẹp đến từng đường nét, ông mặt Âu phục nhìn sơ qua không ai nhận ra ông ta t, ông ta nói:
-Gọi bảo vệ lân đây mở cửa! – Tiểu Lam gật đầu rồi đi cô đi thẳng rồi quẹo phải, nếu đi đúng hướng thì cô phải đi thẳng nhưng không cô đột ngột rẽ sang trái rồi đi tới nơi phòng giải lao, cô mở cửa thì ra Jin đang ngồi trong đó, cô nói về anh về điều mà tụi nó đang gặp rắc rối, Jin cười vs nó rồi nói nhỏ gì đó, Lam cũng cười tươi rồi thông thả ra ngoài đi xuống tầng tìm bảo vệ cho Phó Giám Đốc. Còn về phần tụi nó,nó lấy cuốn nhật ký nhét vào người rồi tụi nó lấy một cộng dây dài buộc vào khoá cửa, buộc nới lỏng nếu dựt mạnh khoá cửa sẽ mở và dây sẽ bị tụi nó thu lại, nhưng tụi nó làm vậy làm chi? Đột nhiên nó một tay nắm dây và từ từ kéo ra ngoài ban công, nó và nhỏ bạn đột nhiên nhảy xuống? Không lẽ tụi nó có chuẩn bị nào hay sao? Đây là tầng nếu nhảy xuống không tan xương nát thịt thì cũng trở thành người thực vật, không hôn mê suốt đời thì cũng ngồi xe lăng, tụi nó kéo mạnh dây khiến khoá cửa mở trong lúc tụi nó đã an vị nằm trên một tấm nệm to ơi là to và rất là mềm mại! Cái nệm ở đâu ra? Là do tụi nó đã kêu Jin chuẩn bị trước, nó chỉ là phòng hờ thôi, nếu gặp chuyện cấp bách thì mới sữ dụng. Rồi tụi nóvào một quán café, ngồi nói chuyện vs nhau về cuốn nhật ký cùng vs đó là việc trả thù ông ta một cách thâm độc và tàn khóc nhất! Còn ở công ty WL, ông ta đang gọi người tới mở cửa thì khi ông lấy chìa khoá và mở ra thì cửa tự động mở, ông ta nghi ngờ về việc này đi từ từ tới két sắt ( trong két sắt là cuốn nhật ký lúc nãy Trang và Trúc lấy), ông ta thấy mất một thứ là cuốn nhật ký, liền lấy điện thoại gọi cho ai đó vs giọng nói vô cùng tức giận.
Tụi nó nói được một lúc lâu thì mới nhận ra trời đã sập tối từ lúc nào không hay, tụi nó phóng xe về nhà vừa về đến cửa đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng đâu đây ( trong nhà), tụi nó đẩy cửa chạy thẳng vào nhà thì mới phát hiện trên bàn ăn có cả chục món mà món nào cũng thơm nên chắc là ngon, đủ loại món từ canh tới xào rồi kho rồi chiên, Ôi trời! Thiên đường là đây! Tụi nó ngồi vào bàn, trên bàn chưa có chén, đĩa hay dao, nĩa. Tụi nó định ăn vụn rồi một chút sẽ ăn chính thức và đưa tay tới gần thì phía sau vọng lên lời nói của tụi hắn:
-Cái này mấy người không được ăn? – Tụi nó quay ra sau thì ra tụi hắn đứng đây khi nào không có hay trên tay là đĩa, dao, nĩa, chén và muỗng, nhưng hình như là nhiều người lắm nên trên tay tụi hắn cầm rất là nhiều. Tụi nó chu môi nói:
-Sao ăn không được? – Tụi hắn đặt mấy cái thứ trong tay xuống bàn rồi nhàn nhạt nói:
-Cái này tụi này mời bạn – hắn nói vs nó, nó gật đầu rồi nói:
-Vậy cho tôi một ít chứ? – Nó tươi cười nhìn hắn, hắn không nói gì chỉ lắc đầu rồi ngoắc tay kêu tụi nó ra ngoài, Trang lên tiếng hỏi:
-Mà nè! Bộ nhiều người lắm hả? – Trang chỉ hỏi cho vui vs lại làm như vậy cho tụi hắn không chú ý tới mấy món trên bàn, Quân nói:
-Ừm! Khoảng người! – Đúng như dự đoán tụi hắn đúng là không có chú ý tới mấy món ở trên bàn, tụi nó đưa tay ra lấy thì Hạo nói:
-Muốn lấy thức ăn đi hả? – Trúc giật mình à không tụi nó đồng loạt giật mình vì lúc nãy có chú ý tới đâu mà biết hay vậy? Trúc chiu lầm bầm trong miệng rồi nói:
-Có đâu! Thôi tụi này lên phòng! – thế là tụi nó ủ rũ rồi dắt nhau lên phòng, tụi nó thì không có đói chỉ là thấy rất buồn ngủ khi lúc sáng thức sớm ( h mà sớm??????).
Tại Mỹ, bây giờ là giấc sáng ở Mỹ, ánh sáng chiếu rọi lên một căn phòng màu trắng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tít tít của chiếc máy đo điện tim của người nằm trên giường, một bình chứa chất lỏng và chất lòng đó là chất dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể này, đang thở bằng ống dẫn oxy mũi người nằm trên giường gương mặt tựa giống như nó chỉ khác đôi nhắm nghiền và tóc có màu lục, nhìn sơ thì người này cao hơn nó và rắn chắc hơn va nguoi nằm đó chính là Khánh, anh trai nó, anh đã nằm đó lâu rồi nhưng không hề có dấu hiệu là anh sẽ tỉnh lại, bổng đâu ngón tay anh nhút nhít rồi mắt thì có gì đó động đậy, trong miệng khogn ngừng nói:
-Thư………Mẹ……………c……………..c………….c- Có thể là anh mơ chăng? Mơ là có thể tỉnh chăng? Cô y tá ngạc nhiên nhìn Khánh, cô toan chạy đi gọi bác sĩ thì từ đâu Khánh bật ngồi dậy rồi nói:
-THƯ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Anh nhìn xung quanh, nhìn cô y tá, bác sĩ từ ngoài chạy vào, bác sĩ nhìn anh mà không thốt nên lời, bác sĩ liền chạy lại khám cho anh và ông biết rằng do bị chấn động về tâm lý nên Khánh mới tỉnh lại.