__ Trong phòng bệnh của Na__
- Em àk! Hay là chúng ta nhận nuôi con bé đi, trông con bé rất tội nghiệp. Dù gì chúng ta cũng không có con cái mà gia đình con bé lại không còn nữa_Ông Minh nói
- Vâng. Anh nói đúng, chúng ta nên làm như vậy_Bà Ni nói
- Ukm
___ tuần sau ___
- Bác sĩ! Bác sĩ! Tay con bé cử động rồi! Bác sĩ!_Bà Ni nhanh chóng gọi bác sĩ khi thấy tay Na cử động
- Được rồi. Ông bà ra ngoài trước để chúng tôi còn khám cho cô bé_Ông bác sĩ ôn tồn nói
- Dạ... Vâng_cả người đi ra ngoài và trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng lạ thường, giống như Na là con ruột của mình vậy
' sau
Bác sĩ và y tá bước ra ngoài nói với người
- Cháu bé đã tỉnh dậy rồi. Hai người có thể vào thăm_Nói xong ông bác sĩ bước đi
Vừa bước vào phòng bệnh thì bà Ni liền chạy đến bên Na
- Cháu tỉnh rồi àk? Cháu cảm thấy thế nào? Có đau không? Có mệt không?..v.v..._Bà Ni mãi huyên thuyên trong khi đó Na thì không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn về phía bà. Lúc bấy h bà Ni mới để ý, Na không nghe bà nói gì, chỉ nhìn mình giống như người vô hồn. Thấy zậy, nước mắt bà lăn dài. Bà biết là Na rất đau khổ, nhưng cũng không nên tự hành hạ bản thân mình như thế chứ
Mỗi ngày bà Ni và ông Minh thay phiên nhau vào thăm Na, người có hỏi Na tên gì,mấy tuổi, nhà ở đâu ( người có đi đến ngôi nhà bị cháy lần trước nhưng không tìm hiểu được gì do ở đó chỉ có mỗi ngôi nhà của Na mà thôi, không có ai ở gần đó cả nên không hỏi thăm được gì)... nhưng Na đều lắc đầu, không trả lời.
Cho đến tuần sau đó thì Na mới bắt đầu nói chuyện và ông bà cũng đã biết được số thông tin cơ bản là: cô bé tên thật là Nhi nhưng không biết họ, tên thường gọi là Na, nhà có ba mẹ và anh trai tên Bo còn tên thật là gì thì không biết, tuổi, sinh ngày tháng năm . Do Na không biết họ của mình nên ông bà Nguyễn (Ông Minh & bà Ni) đã lấy họ của người đặt cho Na,. tên là Nguyễn Hoàng Băng Nhi. Sau đó người đi làm lại giấy khai sinh cho Na để giúp Na thuận tiên hơn cho việc đi học sau này. Thời gian sau, Na biết ông bà Nguyễn là người rất tốt và rất yêu thương Na nên Na cũng dần dần có tình cảm với người và xem người như ba mẹ ruột của mình vậy
Tưởng rằng hạnh phúc sẽ mãi như vậy nhưng..... Vào ngày mưa năm sau, khi Na mới được tuổi thì người đã ra đi trong đêm mưa tầm tã. Được biết là do mưa to, đường trơn trợt, tầm nhìn bị che chắn cho nên đã dẫn đến tai nạn. Khi nghe được tin này thì Na cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt mình, ông bà Nguyễn cũng giống như ba mẹ Na, cũng đều bỏ Na mà đi. Na chỉ biết khóc, khóc và khóc cho đến khi có cậu bé khoảng bằng tuổi Na chạy đến bên Na, an ủi Na, tiếp sức mạnh cho Na bằng những lời động viên tinh thần ấm áp đầy ý nghĩa thì Na mới có thể lấy lại được tinh thần và có thêm sức mạnh để đối mặt với nỗi đau này. Trước khi cậu bé đó chạy đi còn để lại câu: "Hãy cố gắng vượt quanỗi đau này. Thiên sứ của lòng tôi!", dứt lời cậu bé chạy đi. Cậu bé ấy đi được lúc thì dì Linh (em gái ba nuôi nó) và bé My (con của dì Linh, lúc đó mới được tuổi) đi đến bên Na, an ủi Na và đưa Na về nhà chăm sóc. Dì Linh muốn thay anh chị mình ra sức chăm lo, che chở và bảo vệ Na, không muốn Na phải buồn rầu nữa.
Dì Linh biết Na là cô bé thông minh, ngoan, hiền nên sợ Na sẽ bị ức hiếp khi đi học cho nên dì Linh đã cho Na đi học võ từ khi Na được tuổi để bảo vệ bản thân mình. Từ khi còn nhỏ Na đã tự hứa bản thân mình là sẽ luôn bảo vệ cho dì Linh và Thoại My, không để họ phải chịu bất cứ tổn thương nào. Karate là môn võ đầu tiên mà Na học, Na rất thích. Sau đó, do Na thích học võ tiếp nên dì Linh đã đăng kí cho Na học thêm nhiều môn võ khác như Judo, Teawondo, Trường quyền nữ... Mỗi môn võ Na đều học rất thành thạo và điêu luyện. Na đã nhiều lần đi thi võ thuật cấp quốc gia và mỗi lần đi thi Na đều đạt giải thưởng cao nhất trong khi bản thân mới được tuổi
Khi Na được tuổi
Trong lần đi học về, đi qua khu rừng sau trường, Na thấy có đám người khoảng tên con trai to con hơn Na, chắc chừng , tuổi gì đó, đang vây quanh cô bạn khoảng bằng tuổi Na, rất xinh xắn, đáng yêu. Nhưng khi nhìn kĩ thì Na thấy cô bạn này không hề tỏ ra sợ sệt trước tên to con này, thấy vậy Na cảm thấy rất hứng thú, liền chạy lại gần và nhảy lên cái cây gần đó, cách chúng khoảng m mà không ai hay biết cả. Lúc Na ngồi ở trên đó xem, cảm thấy rất cao hứng nên Na không chần chừ mà nhanh tay mở cặp ra và lấy ra bịch bánh snack cỡ lớn vừa ăn vừa xem "Cine". Còn luôn miệng bình luận nữa mới ghê
- Woa... Woa... Cú nhảy thật ấn tượng nha...!
- Chà...! Chà...! Cú đấm cũng không tồi nha...!
- Uầy...! Sao mấy tên này yếu thế...?
- Wao... Có dao nữa àk? Thú vị! Thú vị!
- Âyza... Né nhanh thật ta...
...
...
Những bình luận hết sức hồn nhiên như con điên của nó nãy h đã rơi hết vào tai của cô nhóc đang đánh nhau phía dưới. Cô nhóc nghĩ "Cô ta bị gì zậy??? Không sợ chết hay sao mà to mồm thế không biết?". Lúc mãi suy nghĩ cô bạn kia không chú ý có tên phía sau mình đang rút súng ra, lên đạn chuẩn bị bắn mình. Vừa kịp nó nhìn thấy
- Ối chào...! Có súng nữa cơ_Vừa dứt lời nó liền nhanh tay lấy viên phấn trong cặp ra, không chần chừ mà đưa tay búng về phía tay tên đang cầm súng chỉa về phía cô bạn dễ thương kia.
- "Cốp"