Là yêu đậm sâu!
Cố Tuyết siết chặt điện thoại trong tay.
Bàn tay cô gái run khủng khiếp.
Cô biết tình yêu với Khiết Thần mà nói có nghĩa là gì.
Một người lạnh lùng như anh mà có cảm giác yêu, cô gái hiểu điều đó có nghĩa là gì…
Dù chỉ là suy đoán thì cô cũng cảm thấy nổi da ga.
Cố Tuyết ôm lấy hai cánh tay mình, định quên đi định nghĩa từ lúc cô sinh ra tới giờ khiến cô kinh hoàng như vậy.
Khiết Thần bỏ điện thoại xuống, nhếch miệng cười.
Lúc trợ lý Lâm bước vào, nhìn thấy anh đang vui mừng thì anh ta bỗng thở phào.
Xem ra tâm trạng của sếp tổng không khác gì trời quang mây đãng sau cơn mưa.
Cuối cùng thì anh ta không cần phải giằng co xem có phải đi Châu Phi hay Philipin không nữa.
Lúc này trợ lý Lâm không còn đau lưng mỏi eo nữa.
Anh ta thẳng lưng, nhanh nhẹn bước tới, đứng trước bàn làm việc.
Trợ lý Lâm lấy ipad ra, vừa lướt màn hình vừa báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho Khiết Thần.
“Mười giờ họp online, mười hai giờ ăn cơm với khách.
Buổi chiều ba giờ đi đánh golf với xếp Hà.
Buổi tối ăn cơm.
Ăn cơm xong, chín giờ bay tới thành phố L.
Khách sạn bên đó tôi đã đặt cả rồi, có lẽ sếp cần ở đó tầm một tuần…”
Anh ta chưa nói xong thì đã nghe sếp tổng lên tiếng bằng giọng nhàn nhạt: “Hủy đi”.
“…”
Trợ lý Lâm á khẩu, không kịp cả phản ứng: “What!”
Khiết Thần ngước mắt nhìn với vẻ không hài lòng.
Trợ lý Lâm từng bị cảnh cáo cho điều đi tới châu Phi hoặc Philipin lập tức trở nên nhanh nhạy.
Đầu anh ta lóe sáng: “Ý của anh là, lịch trình công tác hủy phải không?”
Lúc này Khiết Thần mới hài lòng không nhìn anh ta nữa.
Khó khăn lắm chướng ngại vật mới biến mất, nếu lúc này anh lại đi công tác thì chẳng phải là mất công sao.
Khiết Thần trước giờ chưa bao giờ hành sự như vậy.
Hứa Tịnh Nhi bị câu nói khi sáng của Cố Tuyết làm điên đảo.
Cô bước đi mà cũng đụng trúng bàn trà, uống nước thì bị sặc.
Lúc giúp cô Lâm rửa bát, không để ý suýt nữa làm vỡ bát.
Cô Lâm thấy vậy vội kêu cô về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường cũng không ngủ được.
Đầu óc cô rối bời.
Để có thể khiến mình bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ linh tinh nữa, cô bèn tới phòng sách, ôm máy tính và bắt đầu viết bản tin mới.
Lúc Khiết Thần trở về chung cư thì đã là mười giờ tối.
Anh thay giày, bước vào.
Việc đầu tiên anh làm là tìm xem Hứa Tịnh Nhi ở đâu.
Đèn trong phòng ngủ không sáng.
Vậy thì cô không ở trong đó.
Đèn trong phòng sách sáng, vậy thì cô ở trong phòng sách rồi.
Bước chân cứ thế đưa anh tới cửa phòng sách.
Nhìn Hứa Tịnh Nhi đang gõ chữ lạch cạch, đôi mắt anh bỗng dịu đi nhiều.
Anh đứng đó một lúc lâu, không làm phiền cô rồi cứ thế về phòng ngủ.
Anh tắm xong bước ra, nhìn đồng hồ đã là mười một rưỡi.
Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa về phòng.
Khiết Thần khẽ chau mày.
Anh cũng không lên giường ngay mà ngồi xuống ghế sô pha, lấy tài liệu ra đọc.
Mười hai giờ…Mười hai giờ rưỡi.
Cứ thế thời gian trôi qua cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tịnh Nhi quay về phòng.
Khiết Thần gấp tài liệu lại, đứng dậy không chút do dự.
Anh rảo bước rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách.
Lúc này, đèn trong phòng sách đã tắt.
Hứa Tịnh Nhi không có ở đây.
Anh quay người đi vào phòng khách, nhà bếp, thậm chí là cả ngoài ban công nhưng cũng không thấy.
Người đâu rồi?