Đôi mắt Cố Khiết Thần đanh lại, dường như có cảm ứng, bước chân xoay hướng, đi về phía phòng dành cho khách.
Quả nhiên, đèn ở phòng dành cho khách vẫn còn sáng, anh không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào.
Hứa Tịnh Nhi đang chuẩn bị lật chăn lên giường, thấy bóng dáng người đàn ông bất ngờ xuất hiện, động tác của cô không khỏi cứng lại.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Cố Khiết Thần mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt thăm thẳm cũng lộ vẻ âm trầm, cô bất giác nuốt nước bọt, lập tức có cảm giác hoảng loạn không biết để tay chân chỗ nào.
Một lúc sau, Cố Khiết Thần cất bước, túm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, không nói lời nào, chỉ kéo cô ra khỏi phòng dành cho khách, sải bước về phòng ngủ, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tay Cố Khiết Thần hơi dùng lực, khiến Hứa Tịnh Nhi bị lôi theo, ngã ngồi xuống giường.
Thân hình cao lớn của anh đứng chặn trước mặt cô, anh cụp mắt, nhìn cô chằm chằm, mở miệng lên tiếng, giọng nói mang theo chút giận dữ: “Hứa Tịnh Nhi, tôi không có ý định chia phòng ngủ riêng!”.
Hai ngày trước, cô lấy Cố Tuyết ra làm lý do, nhưng hôm nay Cố Tuyết đã về, cô không còn lý do gì để ngủ phòng dành cho khách nữa.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi.
Thực ra cô cũng không có ý né tránh việc cùng giường với Cố Khiết Thần, chỉ là những lời Cố Tuyết nói với cô hôm nay khiến cô đến bây giờ vẫn còn ngẩn ngơ, không thể đối mặt với anh.
Vậy nên lúc rời khỏi phòng làm việc, bước chân cô liền mất khống chế mà bước về phòng dành cho khách.
Nhưng cô không thể giải thích với Cố Khiết Thần như vậy được, nhỡ mọi chuyện không phải như Cố Tuyết nói, thì chẳng phải cô lại thành trò cười sao?
Những chuyện liên quan đến Cố Khiết Thần, cô luôn vô thức trở nên vô cùng cẩn thận, nhưng cô quả thực không còn cách nào khác.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, rồi lại nhanh chóng thả lỏng, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng khiến giọng nói có vẻ thật bình tĩnh: “À, là tôi nhất thời quên mất Cố Tuyết đã về nhà, nên vào nhầm phòng”.
Dứt lời, cô cố ý che miệng giả vờ ngáp một cái: “Hôm nay làm việc cả một ngày, mệt quá, tôi phải ngủ đây!”.
Không chờ Cố Khiết Thần nói gì, cô đã đứng bật dậy, muốn sang nửa giường của mình ở bên kia để nằm xuống.
Nhưng lúc cô đứng dậy động tác quá mạnh, chân trái giẫm lên chân phải, không đứng vững được, cả người ngã ngửa ra sau.
Thời khắc nguy cấp, theo phản xạ cô muốn túm lấy gì đó để ổn định cơ thể.
Mà Cố Khiết Thần lại đứng trước mặt cô, hành động của cô lại nhanh hơn suy nghĩ, đến khi cô tỉnh táo lại thì tay đã túm lấy cổ áo choàng tắm của Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần bị cô túm được, cũng không biết là anh quả thực không đứng vững, hay là giả vờ không đứng vững, cô ngã xuống giường, còn anh thì ngã lên người cô.
Hơi thở nam tính lập tức bao phủ cô, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, đầu óc Hứa Tịnh Nhi đờ đẫn mấy giây, đôi mắt đen láy chớp mấy cái, rồi mới tỉnh táo lại.
Cô luống cuống đẩy Cố Khiết Thần ra, nhưng anh vẫn bất động, đôi mắt đen thâm trầm, bên trong dường như có vòng xoáy vô tận, muốn hút cả cô vào.
“Hứa Tịnh Nhi, cô cố ý!”, người đàn ông lên tiếng, giọng nói cũng rất trầm, thốt ra mấy chữ.
Cố ý? Cô cố ý cái quái gì chứ?
Hứa Tịnh Nhi quả thực oan uổng, cô chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà.
“Tôi không…”
Hứa Tịnh Nhi mở miệng định cãi lại, nhưng Cố Khiết Thần không cho cô cơ hội.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, ngắt luôn lời cô: “Tôi cho cô toại nguyện”.
Ngay sau đó, anh liền đặt nụ hôn sâu lên môi cô, tay của anh cũng tiện thể luồn vào tà váy cô, vuốt ve làn da cô…
Cũng không biết Hứa Tịnh Nhi lấy đâu ra sức mạnh, đẩy anh ra không chút suy nghĩ: “Đừng mà!”.