Bên kia đổ mười mấy hồi chuông rồi tắt luôn, Cố Khiết Thần nhíu mày, gọi cuộc thứ hai không chút do dự.
Lần thứ hai chuông reo ba tiếng lại bị tắt.
Cố Khiết Thần nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay thon dài bấm bấm, gọi cuộc điện thoại thứ ba.
Lần này, cuối cùng bên kia cũng nghe máy, trong giọng nói tức tối của Từ Soái còn mang theo sự bất mãn và oán trách: “Ai vậy? Tốt nhất hãy cho tao lý do đầy đủ khi gọi cho tao vào giờ này, nếu không tao tát vỡ mặt chó của mày!”.
Cố Khiết Thần lười không thèm hé môi, chỉ phát ra một tiếng: “Hử?”.
“…”
Cố Khiết Thần còn dùng giọng điệu “thỉnh giáo” hỏi ngược lại: “Anh nghĩ tôi phải đưa ra lý do gì cho anh?”.
Cố Khiết Thần nhanh chóng nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên tiếng Từ Soái ngã xuống đất, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt.
Khoảng một phút sau, anh ta mới lại lên tiếng: “Khụ khụ, vừa nãy tôi nói mơ thôi, anh tìm tôi thì cần gì lý do chứ! Điện thoại của tôi mở máy hai mươi tư tiếng cho anh, bất kể là lúc nào, chỉ cần anh cần thì tôi lập tức có mặt!”.
“…”
Cố Khiết Thần bị sự buồn nôn này làm cho im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Anh dựa vào ngón nghề này mà luôn thuận lợi trên tình trường đấy hả?”.
Tuy chuyển chủ đề hơi nhanh, nhưng đầu óc Từ Soái cũng rất nhanh nhạy, đáp lại: “Tất nhiên rồi, phụ nữ ai chẳng thích mánh này.
Nhưng không phải ai cũng có thể có công lực được dày công tôi luyện như tôi đâu.
Xinh đẹp thì khen là động lòng người, không xinh đẹp thì nói đáng yêu.
Dáng ngon thì khen là bốc lửa, dáng không ngon thì nói là thích nội hàm, tóm lại là luôn có một điều có thể đánh trúng trái tim bọn họ!”.
“Phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất, cũng dễ nịnh nhất trên đời này!”.
“…”
Cố Khiết Thần nhìn bầu trời đêm tối đen, hôm nay ngay cả sao cũng không có, sự tăm tối đó lại càng đè nặng lên trái tim người ta.
Anh mím môi, nói: “Nghe những lời ngọt ngào giả dối này họ sẽ thấy hài lòng và vui vẻ sao?”.
“Giả dối?”, Từ Soái tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng ý: “Khiết Thần, anh nghĩ phụ nữ ngốc nghếch thật sao? Ai cũng khôn như ranh ấy, anh đối xử với họ có tốt không, mỗi câu nói của anh thật lòng hay không, bọn họ đều có thể nhìn ra được.
Nhưng điều này không gây trở ngại đến việc họ muốn nghe”.
“Tôi khen cô ấy xinh đẹp, dù cô ấy không được xinh đẹp, thì cô ấy vẫn rất vui.
Đối với tôi thì đây chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là một câu nói, cô ấy được vui vẻ, tôi có được trái tim người đẹp, tội gì mà không làm?”.
Cho dù giả dối thì vẫn vui vẻ?
Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Khiết Thần dần tắt, lông mày hơi nhíu lại, không hiểu được nhưng cũng không thể phản bác.
Trong cuộc hôn nhân của anh và Hứa Tịnh Nhi, anh chẳng phải đang sống trong giả dối sao? Nhưng… bởi vì có lý do giữ lại cô, mà lại có cảm giác vui mừng khó hiểu sao?
Cố Khiết Thần nhếch môi tự trào phúng, rồi lại nhanh chóng nén xuống.
Anh đổi điện thoại sang tay kia, kề vào sát tai, mở miệng vào thẳng vấn đề: “Bước thứ hai”.
Từ Soái nhất thời vẫn chưa theo kịp, ngây người mất một lúc lâu, mới ý thức được bước thứ hai mà anh nói nghĩa là gì: “Ha, Khiết Thần, chẳng phải anh đã từ chối Ba Bước Tán Gái của tôi rồi sao? Sao nào? Biết sự lợi hại của tôi nên hối hận rồi à?”.
Từ Soái bắt đầu huênh hoang: “Muốn tôi dạy anh cũng được, gọi một tiếng sư phụ xem nào”.