“Hử?”, vẫn là giọng điệu mang cảm giác áp bức đó.
Từ Soái không chịu nổi mười giây đã yếu ớt đầu hàng, đáng thương dâng hiến kế sách của mình: “Bốn chữ thôi, chiều mọi sở thích”.
Cố Khiết Thần lười biếng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Ngừng một lát, anh lại nói: “Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đúng không?”.
Từ Soái nhất thời được quan tâm mà lo sợ, Cố Khiết Thần biết đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới làm hỏng chuyện tốt của anh ta, nên chuẩn bị bồi thường cho anh ta sao?
Hừm, để anh ta nghĩ nào.
Gần đây anh ta ưng ý một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba chiếc, xem ra có hy vọng sở hữu rồi.
Từ Soái càng nghĩ càng vui vẻ, cười tít cả mắt, luôn miệng đáp: “Đúng vậy, tôi theo đuổi một tiểu hoa đán mới nổi nửa tháng nay, khó khăn lắm mới mời được về nhà uống cà phê.
Chẳng phải vì nghe điện thoại của anh mà vẫn bỏ người ta ở trên giường sao?”.
“Thế à…”, Cố Khiết Thần hơi kéo dài âm cuối: “Vậy bảo cô ta mặc quần áo vào, đi ngay lập tức”.
“What?”, Từ Soái sửng sốt, sao lại khác với tưởng tượng của anh ta vậy?
“Sao vậy? Có cần tôi phái người qua đó đón cô ta đi không?”.
“Tại sao chứ? Quân muốn thần chết thì cũng phải cho lý do chứ?”, tiếng kêu gào thảm thiết của Từ Soái vang lên.
Cố Khiết Thần nở nụ cười lạnh lùng, không nói lời nào, vô tình cúp máy.
Anh không được ngủ với vợ anh, đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài ban công hứng gió lạnh, vậy mà Từ Soái còn muốn phong lưu sung sướng sao? Ha ha!
Nếu đã là anh em, thì có nạn cùng chịu.
…
Chiều mọi sở thích, gọi nào nghĩa thế, chính là Hứa Tịnh Nhi thích gì thì lấy cái đó để lấy lòng cô.
Nhưng cô thích cái gì đây?
Cố Khiết Thần ngồi dựa lưng vào ghế xoay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt trầm tư, mười ngón tay đan vào nhau để trước người, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mu bàn tay, không ngừng hồi tưởng lại những tháng ngày từng ở bên Hứa Tịnh Nhi.
Hình như Hứa Tịnh Nhi… cái gì cũng thích, bất kể anh tặng cô cái gì, cô cũng luôn cười tít mắt gật đầu, nói thích thích thích, anh tặng gì em cũng thích.
Vậy nên, anh vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra cô đặc biệt thích thứ gì.
Rốt cuộc là cô chưa bao giờ để lộ cảm xúc thực sự trước mặt anh, hay là anh… chưa bao giờ tìm hiểu về cô?
Không nghĩ kĩ thì không để ý, vừa nghĩ kĩ, anh mới phát hiện bản thân quả thực biết rất ít về Hứa Tịnh Nhi.
Hóa ra không phải ký ức của anh mờ nhạt, mà là chưa bao giờ tồn tại.
Cố Khiết Thần cảm thấy lồng ngực mình có thứ gì đó đang đâm vào từng chút một, rất khó chịu, thậm chí còn dâng lên sự chua chát.
Anh biết tính cách của mình không phải người bình thường có thể lại gần.
Trong thời gian qua lại với Hứa Tịnh Nhi, nhìn thì có vẻ anh chiều chuộng cô, nhưng thực tế… rốt cuộc cô chiều theo ý anh đến mức nào, anh quả thực đều phớt lờ.
Ông nội nói không sai chút nào, tất cả sự khó chịu của anh đều dành cho một mình Hứa Tịnh Nhi.
Rõ ràng anh thích nhất là nhìn thấy nụ cười của Hứa Tịnh Nhi, nhưng cũng chính tay anh cướp đi nụ cười của cô…
Cố Khiết Thần nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót cay cay đang trào lên trong mắt.
Một lúc lâu sau anh mới mở mắt ra, đáy mắt vẫn lộ chút hồng hồng.
Điện thoại kêu tinh tinh, Cố Khiết Thần cầm lên, nhìn lướt qua.
Là tin nhắn Tiêu Thuần gửi đến, hẹn anh đi ăn, muốn xin lỗi vì đã ăn nói lung tung sau khi uống rượu say lần trước.
Đây đã là lần thứ ba cô ấy nhắn tin hẹn anh đi ăn.
Giống như mọi lần, Cố Khiết Thần đặt điện thoại xuống, không đọc.
Nhưng mấy giây sau, anh lại cầm điện thoại lên, trả lời: Được.