Chương
“Tra nam có vài đặc điểm đặc trưng. Thứ nhất, lấy thịt đè người. Gặp con gái là làm tới, làm xong thì không chịu trách nhiệm. Và chỉ một từ thôi: ‘bỉ ổi’
Ánh mắt Khiết Thần lại dao động.
“Thứ hai, ăn cơm rồi mà vẫn dòm phở. Dù đã có bạn gái hay vợ thì vẫn bắt cá tay trong tay ngoài. Nhìn có vẻ là kẻ nặng tình nhưng thực ra là không cảm xúc. Chỉ hai từ thôi “bỉ ổi, bỉ ổi!”
Ánh mắt Khiết Thần càng trở nên lạnh giá hơn.
“Thứ ba, thích hai tay hai súng. Muốn sở hữu cả người cũ lẫn người mới. Không chịu buông tha cho ai. Có biểu hiện không thay đổi với tình yêu cũ nhưng lại thích cảm giác tươi mới với tình yêu mới. Cuối cùng thì làm tổn thương trái tim cả hai người con gái. Ba từ “bỉ ổi, bỉ ổi, bỉ ổi”.
Khiết Thần vô thức siết chặt nắm đấm.
“Trọng tâm đây rồi!”, trợ lý Lâm nói tới điểm cao trào thì giọng cứ thế nâng tông: “So với loại ăn ốc biết đổ vỏ, đơn thuần chỉ muốn giải quyết vấn đề của bộ phận bên dưới thì loại người đánh vào tình cảm này lại thích lừa tình cảm của người khác rồi mới lừa tới thân xác cho tới khi thuộc về tay thì lại đá người ta đi. Là loại bỉ ổi trong các thể loại bỉ ổi”.
Sắc mặt Khiết Thần đã tối sầm lại. Anh nhếch miệng lạnh lùng. Tay thì siết chặt, khiến cho những đường gân xanh nổi lên.
Trợ lý Lâm giải thích với sự yếu đuối, cảm thấy áp lực tới mức không phát hiện ra biểu cảm của Khiết Thần. Vì muốn anh có được một đáp án hoàn hảo nên anh ta còn lấy một ví dụ.
“Giống như….đúng….giống như ba năm trước. Sau khoảng thời gian anh và thiếu phu nhân ở bên nhau vờn mây vờn bướm, vô cùng ngọt ngào, nước chảy rào rào…..rồi làm chuyện mà ai cũng biết là gì rồi đấy, nhưng ngủ xong anh lại lật mặt, vô tình, ép người ta phải thoái hôn, dẫn tới việc thiếu phu nhân trở thành trò cười của đám đông. Cô ấy đành phải một mình rời quê hương đi tha hương trong bộ dạng đáng thương. Hành động đó đúng là bỉ ổi không còn gì để nói!”
Sau khi nói xong, trợ lý Lâm mới vô thức phát hiện ra là mình vừa nói cái gì. Anh ta hăng quá rồi phải không? Dám đâm sếp tổng không chừa phát nào như thế?
Khuôn mặt anh ta tái mét, co ro cúm rúm ngẩng đầu nhìn sếp. Lúc này, anh ta chỉ thấy khuôn mặt Khiết Thần lạnh ngắt như được phủ một lớp sương. Đó không chỉ đơn thuần là vẻ vô cảm như trước đây nữa. Khiết Thần bỗng bật cười.
Nụ cười khiến hai chân trợ lý Lâm run lẩy bẩy, suýt nữa thì quỳ phụp xuống gọi “bố ơi”.
Khiết Thần vắt chân, ngước mắt nhìn lên. Anh lên tiếng bằng giọng nói không thể lạnh hơn. Mỗi một từ, một chữ đều khiến trợ lý Lâm phát run.
“Chi nhánh công ty ở châu Phi, Philipin đều đang thiếu ghế đấy. Chọn đi!”
Trợ lý Lâm dựng thẳng lưng, đầu óc xoay mòng mòng độ. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đầu anh ta lóe lên một cách tự cứu mình.
“Cố tổng, xin anh hãy nghe tôi nói. Sai không đáng lo, quan trọng là biết sửa”.
Khiết Thần nhìn anh ta chăm chăm nhưng không nói gì.
Trợ lý Lâm cảm nhận được bèn vội vàng lau mồ hôi trán, lập tức nói: “Có câu nói thế này ‘biết sai mà sửa ấy là cực thiện’, dù quá khứ ra sau thì chúng ta cũng phải nhìn về phía trước. Đó là hiện tại, chẳng phải sao?”
“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ, Cố tổng có thể sửa đổi sự cặn bã của mình…khụ khụ, ý của tôi là sửa đổi một chút chút cái sai lầm của mình, thiếu phu nhân nhìn ra thành ý của anh thì chắc chắn sẽ lựa chọn tha thứ cho anh. Thậm chí là sẽ lại yêu anh. Vậy thì hôn nhân của hai người sẽ tràn đầy tình yêu thương, sống bên nhau tới đầu bạc răng long!”
Câu nói này trợ lý Lâm hơi nịnh bợ quá. Nhưng mà…chuyện gì chẳng có thể xảy ra, chẳng phải sao?