Chương
Tóm lại là dựa vào cảm nhận của ba năm trước thì anh ta thật sự có thể nhìn ra tấm chân tình mà thiếu phu nhân dành cho Khiết Thần. Bởi vì, anh ta tận mắt nhìn thấy ánh mắt như phát sáng của cô khi nhìn sếp tổng.
Giống như nhân vật mà anh ta từng xem trong tây du ký vậy. Chu Nhân diễn tiên tử nhìn Châu Tinh Trì trong vai Tôn Ngộ Không cũng bằng ánh mắt phát sáng như thế.
Ánh mắt đó thật giống tình yêu mà…
Cách nói này của trợ lý Lâm rõ ràng đã cứu vãn được quyết định Khiết Thân điều anh ta đi công ty con ở Châu Phi hoặc Philipin. Khiết Thần trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Thay đổi như thế nào?”
“Hầy…”
Câu hỏi này thật sự cũng làm khó một kẻ đa di năng như trợ lý Lâm.
Bởi vì từ nhỏ anh ta đã biết lớn lên sẽ phải trợ giúp một cấp trên ưu tú như Khiết Thần. Để có thể trở thành một trợ thủ đắc lực thì anh ta dồn toàn bộ tâm huyết vào việc học hành, không bao giờ để ý chuyện bên ngoài.
Đúng vậy, anh ta chính là con mọt sách trong truyền thuyết. Anh ta luôn làm bạn với sách, không hề nói chuyện yêu đương bao giờ.
Tốt nghiệp đại học, vào làm công ty, anh ta từ đầu tới cuối đều đi theo Khiết Thần. Công việc bận rộn, anh ta làm gì có thời gian có bạn gái. Nói ra thật xót xa. Anh ta đã độc thân hai mươi mấy năm rồi, đến tay của phụ nữ thế nào cũng chưa từng nắm bao giờ.
Cái tình yêu bé nhỏ của anh ta cũng chưa bao giờ thành hiện thực thì sao có thể đề xuất ra cách cua gái được chứ? Nếu anh ta tỏ ra là người biết tuốt, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao anh ta gánh nổi hậu quả đáng sợ đây!
Trợ lý Lâm suy nghĩ trong dáng vẻ khóc dở mếu dở. Bỗng đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ.
Anh ta lập tức lên tiếng, không chút do dự và giãi bày suy nghĩ của mình.
Nghe xong, Khiết Thần thản nhiên gật đầu. Cuối cùng anh cũng phất tay đầy nhân từ cho phép trợ lý Lâm lui ra. Sau đó anh lấy điện thoại ra bấm số.
Khiết Thần hủy bỏ cuộc hẹn tiếp khách vào buổi tối. Đúng năm rưỡi tan làm, anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của công ty trở về chung cư.
Lúc đợi đèn đỏ, anh đặt một tay lên vô lăng, bất giác nhìn qua một cửa hàng bên đường. Đó là một tiệm hoa. Trước cửa giới thiệu rất nhiều loại hoa với màu sắc khác nhau. Tất cả đều mơn mởn đầy rực rỡ khiến người khác phải để ý.
Anh nhìn chăm chăm sau đó bên tai vang lên những lời nói của Từ Soái khi nãy.
“Theo đuổi phụ nữ ấy mà, nếu Từ Soái tôi là người thứ hai thì không có ai là người số một. Anh đã cần thì đương nhiên là tôi phải giúp rồi”.
“Thực ra rất đơn giản. Bao năm qua tôi luôn có chỗ đứng vững vàng trong lòng các cô gái là dựa vào ba bước vi diệu do tôi tự sáng tạo ra”.
“Phụ nữ thích hoa, trừ những người bị dị ứng ra thì tặng hoa là cách tốt nhất để khiến trái tim người phụ nữ dao động. Bước một, tấn công bằng hoa tươi!”
“Nhưng mà này Khiết Thần. Lúc trước anh và Tịnh Nhi ở bên nhau ấy, anh đã từng tặng hoa chưa? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chưa từng nhỉ? Ôi trời ơi, loại người như anh sao mà cũng có bạn gái được chứ?”
Sau đó, đương nhiên là Khiết Thần tắt máy ngay. Anh không muốn trong cùng một ngày mà bị nghe thấy tới hai người đánh giá mình là đồ cặn bã. Từ xưa đến nay anh luôn là người ưu tú, thành tích luôn đạt cao nhất đấy!