Chương
Anh đứng bất động. Trong đầu đều là hình ảnh toàn thân đẫm máu của Hứa Tịnh Nhi, từng mảng máu hiện ra…
Vừa rồi khi cánh tay cô dần buông khỏi cánh tay anh, cảm giác đó giống như cô sắp biến mất khỏi cuộc đời anh vậy. Anh siết chặt nắm đấm tới mức sống lưng nổi cả gân xanh.
Dường như anh muốn nắm chặt tay cô để cô không thể biến mất…
Sau mười mấy phút trợ lý Lâm lao tới. Thấy Khiết Thần ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt tuấn tú của anh không chút biểu cảm. Thậm chí ánh mắt anh lạnh như băng. Trợ lý Lâm cảm nhận được cơ thể anh đang run lên.
Cố tổng lại sợ hãi sao…
Anh ta đi theo Cố tổng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ sợ sệt của anh. Anh là Khiết Thần mà. Không chuyện gì có thể làm khó được anh. Chuyện gì anh cũng đều có thể điềm tĩnh xử lý gọn gàng.
Trước đây anh ta từng nghĩ lúc mình còn thở có khi nào được nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Cố tổng không nhỉ…
Giờ thì anh ta thấy rồi…
Hóa ra không phải anh không biết sợ. Hóa ra khi đối diện với việc người mình yêu xảy ra chuyện, anh cũng sợ hãi, cũng khủng hoảng…thậm chí còn yếu đuối.
Hứa Tịnh Nhi không thể xảy ra chuyện gì được. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh ta thật sự không biết Cố tổng sẽ như thế nào!
Trợ lý Lâm hít một hơi thật sâu. Sau khi trấn tĩnh lại anh ta mới bước lên, báo cáo đơn giản cho Khiết Thần: “Cố tổng, nhà báo và nhân công ở đại sảnh đã giải tán hết rồi. Ngô Phóng giao cho cảnh sát xử lý. Phía bên truyền thông tôi cũng đã chào hỏi. Bọn họ biết điều, sẽ không viết linh tinh đâu ạ”.
Thế nhưng Khiết Thần dường như hồn bay khỏi xác, không chút phản ứng, cũng không biết là anh có nghe được những lời trợ lý vừa nói hay không.
Khựng lại một lúc, trợ lý Lâm nói nhỏ bằng giọng an ủi: “Cố tổng, thiếu phu nhân có quý nhân phù hộ. Một cô gái tốt như vậy, ông trời sẽ bảo vệ cô ấy”.
Có lẽ do nhắc tới Hứa Tịnh Nhi nên anh ta mới thấy mắt Khiết Thần khẽ dao động.
Trợ lý Lâm thở dài, đang định rời đi, không muốn làm phiền anh nữa thì bỗng nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh đang không ngừng chảy máu.
Anh ta trợn tròn mắt nhìn kỹ hơn rồi giật mình: “Cố tổng, tay anh đang chảy máu kìa!”
Trước đó anh không để ý tới bởi vì trên tay và người Khiết Thần đều nhuốm không ít máu của Hứa Tịnh Nhi. Thế nên anh ta không để ý là anh cũng bị thương.
Sau đó anh ta nhìn xuống khuôn mặt anh, phát hiện môi anh đã bắt đầu trắng bệch.
Trợ lý Lâm vội vàng lên tiếng: “Cố tổng, anh đi xử lý vết thương trước đi. Còn để như vậy là sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
Dường như Khiết Thần không nghe thấy. Anh chỉ khẽ quay qua, nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Tiêu Thuần vốn ở bên cạnh chờ đợi trong lo lắng, giờ nghe thấy trợ lý Lâm nói vậy thì mới bừng tỉnh, vội vàng bước tới. Cô ấy liếc nhìn vết thương trên tay Khiết Thần và càng cảm thấy lo lắng hơn: “Anh Khiết Thần, ở đây để em trông, anh cùng trợ lý Lâm đi băng vết thương đi!”
Tiêu Thuần và trợ lý Lâm khuyên một hồi lâu, Khiết Thần đều không có phản ứng gì. Cô ấy cuống cuồng, nghiến răng: “Nếu anh ngã xuống thì chẳng phải là Hứa Tịnh Nhi đã đỡ nhát dao cho anh một cách uổng công sao. Hơn nữa, nếu như anh có chuyện gì, Hứa Tịnh Nhi phẫu thuật xong, ai chăm sóc cô ấy? Anh yên tâm giao cô ấy cho người khác hả?”
Trợ lý Lâm vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, Cố tổng. Dù anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho thiếu phu nhân chứ!”