Chương
Do cô không muốn Khiết Thần phát hiện mình tới họp báo nên đã đội mũ lưỡi trai, chen vào giữa đám đông. Cô cũng không bước lên phỏng vấn gì. Chỉ cần ghi chép lại nội dung của các nhà báo khác về viết lại là được .
Cô định lẳng lặng đến lẳng lặng đi.
Nhưng…ai bảo khả năng cảnh giác, nhạy cảm của cô mạnh hơn người thường chứ? Ngô Phóng vừa bước vào là đã đụng phải cô. Lúc đó cô liếc nhìn hắn, cảm thấy kẻ này có gì đó không ổn vì biểu cảm của hắn trông vô cùng căng thẳng và hằm hằm sát khí.
Cô có dự cảm chẳng lành, thế là cô đã để ý tới nhất cử nhất động của hắn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Khiết Thần nói, hắn đã rút con dao được giấu sẵn ra, điên cuồng lao về phía anh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy con dao sáng loáng, lạnh ghê người thì trong đầu cô chưa kịp phát tín hiệu nhưng người đã chạy về phía Khiết Thần rồi.
Cô chắn ngay trước mặt Khiết Thần. Một giây sau, con dao đâm phập vào người cô.
Khoảnh khắc đó, đầu óc cô trống rỗng, cả người ngây ra cho tới khi cơn đau kịch liệt ập tới cô mới ý thức được là mình đã làm gì. Cô cúi đầu, nhìn máu lan rộng trên chiếc áo trắng của mình…
Sau khi Khiết Thần đạp Ngô Phóng, việc đầu tiên anh làm là dùng tay ép chặt lấy vết thương của Hứa Tịnh Nhi, ngăn cho máu không chảy ra nữa. Anh không dám sơ suất, cứ thế quỳ xuống để cô có thể nằm gọn trong lòng mình.
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi dần trở nên trắng bệch. Đôi mắt cô bắt đầu đờ đẫn và nặng trĩu.
“Hứa Tịnh Nhi, nhìn anh này!”, giọng nói khàn khàn, vừa trầm vừa thấp của anh không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa. Anh nói gấp gáp như sợ cô sẽ không còn nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi di chuyển đồng tử một cách chậm chạp giống như nghe thấy anh nói. Chỉ có điều cô không thể tập trung vào một điểm và lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Giọng nói của Khiết Thần lại vang lên: “Hứa Tịnh Nhi không được ngủ! Em nghe thấy không?”
Nói tới đây, anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, giọng anh trầm thấp hơn bao giờ hết.
Hứa Tịnh Nhi khẽ run run mi mắt. Cô gượng mở, nhìn anh. Cô thấy anh chau chặt mày, có phần uất ức khi để cô bị thương. Anh không muốn cô ngủ, lại còn hung dữ đến vậy.
“Hứa Tịnh Nhi, cố gắng một chút. Ngoan nào…”
Sau khi Tiêu Thuần hoàn hồn thì cũng vội vàng chạy tới. Cô ấy thấy Hứa Tịnh Nhi nằm yếu ớt dưới đất thì hai mắt đỏ hoe. Cô ấy quỳ xuống bên cạnh, không dám động vào Hứa Tịnh Nhi, chỉ kêu lên bằng giọng khàn đặc: “Tịnh Nhi, cố lên, cậu sẽ không sao hết. Đừng sợ, đừng sợ…”
Sau khi xe cứu thương đến nơi, nhân viên cứu hộ vội vàng cầm máu rồi cẩn thận đưa Hứa Tịnh Nhi lên cáng cứu thương, đưa lên xe. Khiết Thần theo sát bên cạnh.
Tại bệnh viện.
Khiết Thần nắm chặt tay Hứa Tịnh Nhi không buông, cho tới khi cô được đẩy vào phòng phẫu thuật. Anh càng siết mạnh tay cô hơn và nói: “Hứa Tịnh Nhi, em không được chết, tuyệt đối không được!”
Người con gái gần rơi vào trạng thái hôn mê dường như đang nhìn anh. Mà dường như lại không phải.
Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi bị đẩy đi. Tay của cô dần rời khỏi tay anh. Cánh cửa trước mặt Khiết Thần đóng lại. Đèn phía trên lóe lên ánh sáng đỏ.