Chương
Cố Khiết Thần không vạch trần lời nói dối của cô, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô, nhẹ đến mức như đang vuốt ve búp bê dễ vỡ: “Ừ, em chỉ là vì vết dao đâm đau quá mà thôi”.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi thật mạnh, lại lên tiếng: “Cố Khiết Thần, tôi không dễ dỗ như trước kia nữa đâu”.
Cô dùng sức hít mũi: “Cho nên, anh đừng mong nói mấy câu xin lỗi là tôi sẽ tha thứ cho anh”.
Cố Khiết Thần dừng tay lại, dường như là bật cười chua xót, lại giống như không có gì. Sau đó, anh cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: “Ừ, em đừng dễ dàng tha thứ cho anh”.
Anh hơi đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, rủ mí mắt, hai tay nâng khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi lên. Đôi mắt phiếm đỏ của anh đối diện với đôi mắt cũng đỏ hồng của cô, ngón tay anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, lau đi nước mắt cho cô từng chút một.
“Hứa Tịnh Nhi, anh sẽ cố gắng, em có thể… đợi anh không?”.
Cố gắng…
Xưa nay, Cố Khiết Thần làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi, thế mà anh lại nói anh sẽ cố gắng với cô.
Cố gắng dỗ dành cô, cố gắng để nhận được sự tha thứ của cô, cố gắng lấy lại những điều tốt đẹp giữa bọn họ trước kia sao?
Nơi sống mũi Hứa Tịnh Nhi dâng lên nỗi chua xót, lớp sương mù lại tràn ra trước mắt.
Nếu nói ba năm qua cô chưa từng hận Cố Khiết Thần một chút nào thì chắc chắn là không thể.
Ở nước ngoài, để sinh tồn, một ngày làm đến mấy việc, mệt dến mức không kịp thở, cô hận anh.
Sau đó khi bị bệnh, một mình cô giấu mình trong góc giường, bơ vơ không có chỗ nương tựa, cô cũng hận anh.
Lúc đi lấy tin tức, bị thương hết lần này đến lần khác, khi cô trở về phòng của mình, tự bôi thuốc, nhìn thấy vết thương đầy trên người, cô vô cùng hận anh.
Nhưng cô lại hận chính bản thân cô hơn.
Hận mình không thể buông xuống, hận mình vẫn còn nhớ đến anh.
Thật ra rất nhiều chuyện ấm ức khổ sở cô muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành một câu nói thế này: “Vậy… anh cố gắng đi, tôi… tôi cũng tiến tới trước nhanh hơn trước kia rồi”.
Cố Khiết Thần cười khẽ một tiếng, lại ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng.
Chốc lát sau, Hứa Tịnh Nhi mới nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Được”.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi vốn đã yếu, lại khóc to một trận, chẳng mấy chốc cả người lại choáng váng. Chỉ là không biết có phải cảm xúc của cô dao động quá lớn, dẫn đến vết thương của cô đau hơn hay không, cô rất mệt, nhưng lại không thể vào giấc ngay được.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày thật chặt, vết thương đau đã đành, kiểu ngứa ngáy giống như bị vô số con kiến cắn đó, người giỏi chịu đựng như cô cũng có chút không chịu nổi.
Cô không nhịn được nữa lên tiếng: “Cố Khiết Thần, anh có thể đi hỏi bác sĩ giúp tôi, có loại thuốc nào giảm đau giảm ngứa hay không, lấy cho tôi một ít đi!”.
Cố Khiết Thần thấy cô khó chịu, anh càng khó chịu hơn. Nhưng mấy tiếng trước cô đã tiêm một mũi an thần, không thích hợp dùng thêm thuốc nữa.
Anh đi vào phòng tắm, lấy khăn lông nhúng nước ấm, vắt khô. Sau đó đi ra, giúp cô lau sạch mặt mũi.
Tiếp theo, anh vén chăn lên, cũng leo lên giường, tựa người vào đầu giường. Anh đưa tay ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, để cô dựa vào lòng mình. Một cánh tay của anh nắm chặt tay cô, tay còn lại khẽ vỗ về vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây với em, ngủ đi”.