Không ngờ ông cụ Cố lại nhẹ nhàng đáp một câu: “Bác già rồi, đến chữ còn không nhìn rõ, bác không có ý kiến gì cả.
Chuyện của công ty vẫn phải để những người trẻ tuổi như các cháu đưa ra quyết sách”.
Ngừng một lát, ông ta nhìn về phía Cố Khiết Thần, nói vẻ công bằng: “Khiết Thần, nếu bác cả cháu đã đưa ra ý kiến hay như vậy, cháu nghĩ sao về chuyện này?”.
Tầm ảnh hưởng của Vân Nhu hiện giờ quả thực không cần phải bàn cãi, rất phù hợp để làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị.
Cố Hùng tố anh công tư bất phân, nếu không đưa ra được ý kiến thì hiển nhiên ông ta sẽ không phục.
Từ lúc nhắc đến chủ đề này, Cố Khiết Thần vẫn luôn lười biếng ngồi dựa vào sô pha, khuôn mặt đẹp trai không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ lạnh lùng bình thản, khiến người ta không thể nhìn rõ suy nghĩ của anh.
Lúc này ông cụ Cố hỏi tới, tất cả mọi người bất giác đổ dồn mắt về phía anh, chờ đợi câu trả lời.
Nói cách khác, bọn họ không chờ đợi câu trả lời của anh, mà chờ xem hiện giờ anh có thái độ gì đối với Vân Nhu.
Cố Khiết Thần ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Hùng, ánh mắt bình thản nhưng lạ thay lại khiến sống lưng ông ta lạnh toát, nhưng ông ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, ngồi thẳng lưng.
Lần này, ông ta sẽ không dễ dàng lùi bước.
Ông ta đã ngứa mắt với sự chuyên quyền độc đoán của Cố Khiết Thần từ lâu, những người ở chi họ như ông ta có rất ít cổ phần và quyền lên tiếng ở tập đoàn Cố Thị, chẳng khác nào đồ trang trí.
Nhắc đến nhà họ Cố, người ta vĩnh viễn chỉ bàn luận về ông cụ Cố và Cố Khiết Thần, chi thứ hai và thứ ba như ông ta cứ như không tồn tại.
Ông ta không cam lòng cứ bị Cố Khiết Thần chèn ép mãi như vậy, ông ta là cổ đông, là một phần của tập đoàn Cố Thị, ông ta sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho tập đoàn.
Cố Khiết Thần nhếch môi cười: “Bác cả, bác muốn tập đoàn Cố Thị ký hợp đồng với Vân Nhu, làm người đại diện mới, cũng được thôi”.
Cũng được sao?
Tất cả mọi người đều không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Chẳng phải trước đó anh còn từ chối không chút suy nghĩ sao?
Mà ông cụ Cố cũng không có ý bắt ép anh, chỉ nhắc đến thôi, vậy thì đây là ý muốn của anh rồi.
Nói cách khác, đối với Cố Khiết Thần, Vân Nhu vẫn như trước kia, là người đặc biệt nhất.
Cũng phải, Vân Nhu đã ở bên bầu bạn với Cố Khiết Thần tròn năm năm, tình cảm như vậy sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ?
Cố Hùng lập tức tỏ vẻ dương dương đắc ý, cũng có cảm giác nở mày nở mặt, ông ta cười nói: “Khiết Thần, lần này cháu nghe bác là đúng rồi đấy, Vân Nhu rất thích hợp để trở thành người đại diện của tập đoàn Cố Thị, nhất định sẽ khiến công ty phát triển hơn nữa.
Bác một lòng một dạ muốn tốt cho công ty, cũng là muốn tốt cho cháu.
Vậy chuyện này cứ quyết định như thế…”
Còn chưa nói xong, thì giọng nói không nhanh không chậm của Cố Khiết Thần lại vang lên: “Bác cả, cháu còn chưa nói xong, bác vội vàng cái gì chứ?”.
Cố Khiết Thần tao nhã vắt chéo hai chân, một tay đặt tùy ý trên đùi, ngón tay gõ nhẹ mấy cái, mở miệng nói nốt những lời còn lại: “Chờ bác ngồi lên vị trí này của cháu, bác muốn mời ai làm người đại diện cũng được.
Nhưng bây giờ là cháu ngồi ở vị trí này, cháu nói không đồng ý là không đồng ý”.
Nụ cười của Cố Hùng lập tức cứng đờ, sau đó là lửa giận bùng lên, ông ta tức đến tái mặt: “Khiết Thần, cháu…”
“Bác không phục à?”.
Cố Khiết Thần nhếch môi đầy xấu xa, nói không chút khách khí: “Không phục thì cố mà nhịn”.
“…”