Chương
Cố Hùng suy nghĩ rồi mỉm cười: “Như vậy tốt quá, lựa chọn lần này của Khiết Thần quả không tệ!”
Vân Nhu tỏ vẻ tiếc nuối: “Sợ là khiến bác thất vọng rồi ạ. Khiết Thần không chọn cháu, có lẽ…do cháu không đủ điều kiện, không đạt tới tiêu chuẩn của Khiết Thần”.
“Thế nhưng Khiết Thần có mắt nhìn người, chắc chắn sẽ chọn được người phù hợp, giỏi giang hơn cháu. Về điểm này bác yên tâm ạ”.
Ting. Thang máy tới.
“Vậy cháu đi trước đây ạ. Lần sau gặp lại bác”, Vân Nhu lịch sự gật đầu với Cố Hùng rồi cất bước đi và trong.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chỉ có điều Cố Hùng nhanh chóng chặn lại, mở cửa ra. Sau đó ông ta cũng bước vào và nói với Vân Nhu: “Vân Nhu, giờ cháu có thời gian không? Có thể tới phòng làm việc của bác chứ? Chúng ta nói chuyện một lúc?”
Vân Nhu nhìn xuống, cố giấu đi vẻ đắc ý. Sau đó cô ta cười nói: “Đương nhiên có thể ạ”.
…
Lúc Hứa Tịnh Nhi nhận được tin nhắn của Khiết Thần thì cô đang ở ngoài. Hôm nay là ngày mà tập chí có bài viết cô phỏng vấn Khiết Thần được xuất bản nên cô đi mua một cuốn.
Khiết Thần nói với cô rằng hôm nay sẽ về muộn một chút. Nếu cô đói thì không cần đợi anh, cứ ăn cơm trước.
Cô xem xong tin nhắn, không khỏi mỉm cười.
Khiết Thần đúng là càng ngày càng ra dáng một người chồng rồi.
Buổi tối.
Hứa Tịnh Nhi tắm xong bước ra. Sau khi sấy tóc, cô nhìn cuốn tạp chí trên ghế sô pha thế là cầm lên, ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách.
Cô gõ cửa. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Vào đi”.
Hứa Tịnh Nhi bước vào. Cô đứng bên cạnh anh và đặt tạp chí lên bàn. Cô gõ nhẹ, cười tít mắt: “Em tới giao tạp chí. Anh xem, em đã chọn tấm hình đẹp trai nhất của anh làm trang bìa. Hài lòng không?”
Khiết Thần liếc nhìn cuốn tạp chí, sau đó nhìn nụ cười tươi như hoa của Hứa Tịnh Nhi. Anh nói: “Hài lòng”.
Nói xong anh đột nhiên kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Anh đột nhiên cử động, khiến Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc la lên, trợn tròn mắt: “Anh…”.
Vừa mới nói ra một chữ, gương mặt đẹp trai đã phóng to trước mắt Hứa Tịnh Nhi. Ngay sau đó, môi anh đã áp xuống môi cô.
Những lời phía sau của Hứa Tịnh Nhi đều bị chặn ở cổ họng, đáy mắt cũng đầy vẻ hoảng hốt, ánh mắt đờ đẫn ra.
Cô bị động tiếp nhận nụ hôn này, giống như chỉ mới một thoáng, lại giống như đã qua cả một thế kỉ. Lúc cô cảm thấy mình sắp thiếu oxy ngất đi, anh mới buông cô ra, hơi thở không đều, tia sáng trong đôi mắt ấy giống như có ma lực cắn nuốt.
Ngón tay của Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Hứa Tịnh Nhi, cất giọng nói trầm khàn, ấm áp đầy mê hoặc, nói từng chữ: “Đây là quà cảm ơn”.
“…”.