Chương
Hứa Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhìn anh, chớp mắt, lại chớp mắt. Khoảng mười mấy giây sau mới phản ứng lại, quà cảm ơn mà Cố Khiết Thần nói tới là chỉ cô chọn bức ảnh đẹp trai nhất của anh làm ảnh bìa, cho nên anh dùng một nụ hôn để cảm ơn cô?
Ha ha.
Đây mà là quà cảm ơn gì? Đây hoàn toàn là… giở trò vô lại! Chiếm lợi ở cô!
Quả nhiên là doanh nhân khôn khéo, tính toán từng bước, lợi ích gì cũng bị anh chiếm lấy!
Hứa Tịnh Nhi vừa xấu hổ vừa giận, muốn nói gì đó, miệng há ra nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được nên phản kích thế nào. Cô chỉ đành căm hận nhìn anh, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Sau đó hai má cô đỏ lên, trong đôi mắt vẫn chứa một tầng mê ly mỏng manh, càng giống như oán trách. Cô nhìn đến mức ánh mắt Cố Khiết Thần trở nên nóng bỏng, hầu kết chuyển động lên xuống.
Anh nhếch môi cười: “Bất mãn với món quà cảm ơn này sao?”.
“Đương nhiên rồi!”.
Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Anh muốn cảm ơn tôi thì ít nhất…”.
Gửi tiền mừng gì đó, ví dụ như lần trước đón năm mới, anh tùy tiện lì xì cho Cố Tuyết tám triệu tệ. Yêu cầu của cô không cao, có lòng giảm bớt một nửa là được rồi.
Lần này, cô vẫn chưa nói hết câu, Cố Khiết Thần đã ngắt lời cô: “Được, anh biết rồi”.
Biết rồi?
Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, mắt bỗng sáng lên, bây giờ Cố Khiết Thần giác ngộ cao như vậy rồi sao? Không cần cô mở lời, anh đã biết cô cần cái gì?
Trong lúc cô đang vô cùng mong chờ nhìn anh, bàn tay của Cố Khiết Thần đã giữ sau gáy cô, tay còn lại vòng quanh eo cô, giữ chặt cô trước người mình, sau đó, môi lại áp xuống lần nữa.
“…Ư…”.
Nụ hôn này kéo dài đến gần nửa tiếng đồng hồ, Hứa Tịnh Nhi lần đầu tiên cảm giác được kỹ thuật của Cố Khiết Thần tài giỏi đến mức nào. Cả người cô mơ hồ, chỉ cảm thấy miệng mình dần dần trở nên tê dại, hơi đau. Cuối cùng lúc được Cố Khiết Thần buông ra, cô chỉ đành dựa vào anh, ngực phập phồng kịch liệt, không ngừng thở dốc, ngay cả sức lực nói một câu cũng không có.
Ngón tay thon dài của Cố Khiết Thần bóp cằm xinh xắn của Hứa Tịnh Nhi, nâng lên. Đôi mắt anh đối diện với đôi mắt cô, giọng nói khàn đặc đến mức mỗi một âm tiết đều có thể chạm vào lòng người: “Một nụ hôn không thỏa mãn, hai nụ hôn thì thỏa mãn rồi chứ?”.
Ai nói cô muốn nụ hôn của anh làm quà cảm ơn? Thỏa mãn? Thỏa mãn cái rắm!
Hứa Tịnh Nhi giận dữ nghiến hàm răng, trong mắt tràn ngập oán niệm nồng đậm. Cô há miệng muốn đáp, nhưng lời đến bên miệng, cô lại chuyển nó thành: “Thỏa… thỏa mãn! Rất là thỏa mãn!”.
Dù trên mặt Cố Khiết Thần không thay đổi gì, nhưng cô đã cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của anh, còn nữa, nơi đó của anh đã trở nên nóng hầm hập…
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu cô còn nói không thỏa mãn, có lẽ không phải một nụ hôn là có thể giải quyết được…
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi không đợi Cố Khiết Thần nói chuyện, hai tay đã dùng sức đẩy ngực anh ra, nhanh chóng ngồi dậy thoát khỏi cái ôm của anh, không quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.