Chương
“Bác, chúng ta là người một nhà, cháu cũng không vòng vo làm gì. Cháu nghĩ chuyện của công ty phải công tư phân minh chứ đúng không? Nhưng chuyện người đại diện này, trước đây Khiết Thần muốn dùng người của nó, chính là cô minh tinh Tô Tử Thiến, nó tự ý quyết định, cho dù ban giám đốc có ý kiến thì cũng tôn trọng nó. Nhưng nó nói không dùng là không dùng nữa, sau đó mãi không tìm được người phù hợp. Bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một người xuất sắc mọi mặt, rất phù hợp với yêu cầu của tập đoàn Cố Thị chúng ta, thì nó lại từ chối thẳng thừng”.
“Bác, cháu không phủ nhận khả năng giỏi giang của Khiết Thần, nhưng dù sao nó vẫn còn hơi trẻ… Mang tình cảm cá nhân vào công việc, rồi đưa ra quyết sách đi trái với lợi ích của công ty, liệu có không tốt quá không?”.
“Chuyện để Vân Nhu làm người đại diện không phải là suy nghĩ của một mình cháu. Cháu đã hỏi các thành viên hội đồng quản trị khác, bọn họ đều thấy Vân Nhu rất tốt rất phù hợp, thế nên bác, bác nghĩ sao về việc… Vân Nhu làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị?”.
Ông cụ Cố liền hiểu ra.
Cố Hùng nhắc đến Vân Nhu không phải là ngẫu nhiên mà là có chuẩn bị trước.
Cố Khiết Thần do một tay ông ta dạy dỗ, lại thêm biến cố năm đó của bố mẹ anh, tác phong làm việc trên thương trường của anh rất nhanh gọn quyết đoán. Cố Hùng biết rất khó thuyết phục được anh nên mới quay sang ông ta.
Sau khi rút lui khỏi thương trường, ông ta vẫn luôn tu thân dưỡng tính, tâm thái hiền hòa, dáng vẻ dễ gần, khiến bọn họ nghĩ rằng nói chuyện với ông ta sẽ dễ hơn.
Ông cụ Cố cười nhẹ: “Có thể nhìn ra được là cháu rất biết suy nghĩ cho công ty, tốt lắm, tốt lắm”.
Cố Hùng lập tức sáng mắt lên: “Đương nhiên rồi ạ, tập đoàn Cố Thị là căn cơ của chúng ta, ai cũng mong nó phát triển. Nó mà tốt thì chúng ta sẽ càng tốt hơn”.
Làm việc gì cũng phải nắm bắt thời cơ, Cố Hùng lại truy hỏi: “Bác, vậy ý của bác là bác cũng đồng ý để Vân Nhu làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị sao?”.
Ông cụ Cố sở hữu nhiều cổ phần nhất, ông ta đồng ý thì tức là phương án này được thông qua. Cho dù là Cố Khiết Thần cũng không thể phản đối.
Cũng giống như trước kia ông cụ Cố bắt Cố Khiết Thần cưới Hứa Tịnh Nhi, dù anh không muốn nhưng chẳng phải vẫn cưới sao?
Cố Hùng nghĩ vậy, ánh mắt thầm vui mừng, thắng lợi ngay trước mắt rồi!
Không ngờ ông cụ Cố lại nhẹ nhàng đáp một câu: “Bác già rồi, đến chữ còn không nhìn rõ, bác không có ý kiến gì cả. Chuyện của công ty vẫn phải để những người trẻ tuổi như các cháu đưa ra quyết sách”.
Ngừng một lát, ông ta nhìn về phía Cố Khiết Thần, nói vẻ công bằng: “Khiết Thần, nếu bác cả cháu đã đưa ra ý kiến hay như vậy, cháu nghĩ sao về chuyện này?”.
Tầm ảnh hưởng của Vân Nhu hiện giờ quả thực không cần phải bàn cãi, rất phù hợp để làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị.
Cố Hùng tố anh công tư bất phân, nếu không đưa ra được ý kiến thì hiển nhiên ông ta sẽ không phục.
Từ lúc nhắc đến chủ đề này, Cố Khiết Thần vẫn luôn lười biếng ngồi dựa vào sô pha, khuôn mặt đẹp trai không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ lạnh lùng bình thản, khiến người ta không thể nhìn rõ suy nghĩ của anh.
Lúc này ông cụ Cố hỏi tới, tất cả mọi người bất giác đổ dồn mắt về phía anh, chờ đợi câu trả lời.
Nói cách khác, bọn họ không chờ đợi câu trả lời của anh, mà chờ xem hiện giờ anh có thái độ gì đối với Vân Nhu.