Chương
Cố Khiết Thần ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Hùng, ánh mắt bình thản nhưng lạ thay lại khiến sống lưng ông ta lạnh toát, nhưng ông ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, ngồi thẳng lưng.
Lần này, ông ta sẽ không dễ dàng lùi bước.
Ông ta đã ngứa mắt với sự chuyên quyền độc đoán của Cố Khiết Thần từ lâu, những người ở chi họ như ông ta có rất ít cổ phần và quyền lên tiếng ở tập đoàn Cố Thị, chẳng khác nào đồ trang trí.
Nhắc đến nhà họ Cố, người ta vĩnh viễn chỉ bàn luận về ông cụ Cố và Cố Khiết Thần, chi thứ hai và thứ ba như ông ta cứ như không tồn tại.
Ông ta không cam lòng cứ bị Cố Khiết Thần chèn ép mãi như vậy, ông ta là cổ đông, là một phần của tập đoàn Cố Thị, ông ta sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho tập đoàn.
Cố Khiết Thần nhếch môi cười: “Bác cả, bác muốn tập đoàn Cố Thị ký hợp đồng với Vân Nhu, làm người đại diện mới, cũng được thôi”.
Cũng được sao?
Tất cả mọi người đều không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy. Chẳng phải trước đó anh còn từ chối không chút suy nghĩ sao?
Mà ông cụ Cố cũng không có ý bắt ép anh, chỉ nhắc đến thôi, vậy thì đây là ý muốn của anh rồi.
Nói cách khác, đối với Cố Khiết Thần, Vân Nhu vẫn như trước kia, là người đặc biệt nhất.
Cũng phải, Vân Nhu đã ở bên bầu bạn với Cố Khiết Thần tròn năm năm, tình cảm như vậy sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ?
Cố Hùng lập tức tỏ vẻ dương dương đắc ý, cũng có cảm giác nở mày nở mặt, ông ta cười nói: “Khiết Thần, lần này cháu nghe bác là đúng rồi đấy, Vân Nhu rất thích hợp để trở thành người đại diện của tập đoàn Cố Thị, nhất định sẽ khiến công ty phát triển hơn nữa. Bác một lòng một dạ muốn tốt cho công ty, cũng là muốn tốt cho cháu. Vậy chuyện này cứ quyết định như thế…”
Còn chưa nói xong, thì giọng nói không nhanh không chậm của Cố Khiết Thần lại vang lên: “Bác cả, cháu còn chưa nói xong, bác vội vàng cái gì chứ?”.
Cố Khiết Thần tao nhã vắt chéo hai chân, một tay đặt tùy ý trên đùi, ngón tay gõ nhẹ mấy cái, mở miệng nói nốt những lời còn lại: “Chờ bác ngồi lên vị trí này của cháu, bác muốn mời ai làm người đại diện cũng được. Nhưng bây giờ là cháu ngồi ở vị trí này, cháu nói không đồng ý là không đồng ý”.
Nụ cười của Cố Hùng lập tức cứng đờ, sau đó là lửa giận bùng lên, ông ta tức đến tái mặt: “Khiết Thần, cháu…”
“Bác không phục à?”.
Cố Khiết Thần nhếch môi đầy xấu xa, nói không chút khách khí: “Không phục thì cố mà nhịn”.
“…”
Cố Hùng bị mấy câu nói của Cố Khiết Thần làm cho tức đến ngạt thở, sắc mặt hết xanh lại đỏ, đỏ lại tím, chẳng khác nào con tắc kè. Nhưng ông cụ Cố đang ngồi đây, ông ta dù tức giận đến đâu cũng không dám phát tác, cuối cùng lấy cớ không khỏe, nói muốn về nghỉ ngơi.
Ông cụ Cố xua tay: “Vậy cháu về nghỉ ngơi đi”.
Cố Hùng đứng dậy, vợ ông ta là Vinh Phương Hoa cũng đứng dậy theo, mấy đứa con trai của ông ta đương nhiên cũng về cùng. Chỉ có Cố Tuyết chần chừ không muốn về, nhưng bố cô ta đã tức giận như vậy, cô ta không thể không nghe theo, chỉ đành lưu luyến đi về.
Đám người chi thứ hai rời đi, phòng khách bỗng trở nên trống trải hơn nhiều, ông cụ Cố khẽ thở dài.
Ông ta đã chừng này tuổi, chỉ muốn nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ. Ông ta không sống được bao lâu nữa, ít nhất sau khi ông ta đi, bên cạnh Khiết Thần vẫn còn người nhà ở bên.