Chương
Cũng may… hiện giờ bên cạnh Khiết Thần đã có Tịnh Nhi, theo báo cáo của mật thám là cô Lâm, thời gian này tình cảm của hai người không ngừng tăng lên. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ ông ta sẽ có chắt nội để bế. Như vậy thì ông ta sẽ không phải buồn như vậy nữa.
…
Cố Hùng và Vinh Phương Hoa ngồi một xe, Cố Tuyết và ba anh trai ngồi một xe.
Rời khỏi nhà họ Cố đi được một đoạn rồi, Cố Hùng vẫn thấy tức cái lồng ngực, mãi không nuốt trôi cục tức này. Mấy năm nay, Cố Khiết Thần càng lớn càng không coi ông ta ra gì, nói câu nào cũng xấc xược, hoàn toàn không nể mặt bậc cha chú như ông ta.
Hôm đó ông ta giữ Vân Nhu lại, lúc nói chuyện ở phòng làm việc, ông ta còn vỗ ngực đảm bảo có thể giúp Vân Nhu làm người đại diện. Lần này thì mất sạch thể diện rồi.Cố tổng lại phát điên rồi
So với sự tức giận của Cố Hùng, Vinh Phương Hoa lại vô cùng trầm lặng. Bà ta lấy chai nước có sẵn trong xe, mở nắp đưa cho chồng, khuyên nhủ: “Uống ngụm nước cho nguôi giận, Khiết Thần cũng đâu phải hôm nay mới như vậy. Bao năm nay, nó đã bao giờ coi chúng ta là người nhà? Trong mắt nó cũng chỉ có mỗi bác Cố thôi”.
Bà ta dừng một chút, dường như nhớ ra gì đó, lại nói: “À đâu, còn Hứa Tịnh Nhi nữa! Anh xem hôm nay, thái độ của nó đối với Hứa Tịnh Nhi đã thay đổi rõ ràng, nhìn tình hình thì nó đã chấp nhận người vợ này rồi. Chắc là sẽ nhanh chóng công bố chuyện kết hôn với Hứa Tịnh Nhi, đến lúc đó, Hứa Tịnh Nhi sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố”.
“Hừ, con ranh Hứa Tịnh Nhi kia đúng là thủ đoạn cao tay”, Cố Hùng uống một ngụm lớn, dập bớt lửa giận: “Không chỉ nịnh nọt lấy lòng được bác Cố, bây giờ còn có thể thay đổi thái độ của Cố Khiết Thần. Ngay cả Tiểu Tuyết nhà chúng ta cũng không biết bị cô ta tẩy não kiểu gì, ngày nào cũng nhớ đến cô ta”.
“Đúng vậy…”
Vinh Phương Hoa mím môi, đáy mắt lướt qua vẻ âm trầm, nói: “Ông xã, Cố Khiết Thần có năng lực, Hứa Tịnh Nhi có thủ đoạn. Nếu hai vợ chồng nó hòa thuận, thì nhà họ Cố và tập đoàn Cố Thị sẽ bị chúng nó nắm chặt trong lòng bàn tay, người khác tuyệt đối không thể chen vào nửa phân”.
Cố Hùng nghe ra ẩn ý của vợ mình, ngước mắt nhìn bà ta: “Ý em là sao?”.
Bàn tay của Vinh Phương Hoa khẽ đặt lên mu bàn tay Cố Hùng, chậm rãi nói từng từ: “Anh nghĩ mà xem, bây giờ bác Cố vẫn còn, mà Cố Khiết Thần đã không khách sáo với chúng ta như vậy. Nếu ông ấy mà mất thì nó sẽ đối xử với chi họ chúng ta thế nào”?.
Cố Khiết Thần nghiêng mặt, nhìn lướt qua cô, bình thản “ừ” một tiếng.
Rõ ràng cô có rất nhiều nghi hoặc, rõ ràng lời đã đến bên miệng, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn thiếu một chút dũng khí, không thể nói ra được.
Tuy thời gian này, mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chắc là cô không có cảm giác an toàn, nên vẫn có rất nhiều điều kiêng dè, sợ một chút bất cẩn lại trở về cục diện tồi tệ nhất.
Hơn nữa… cô từng có thời gian tốt đẹp với Cố Khiết Thần như vậy, cô tưởng mình đã biết tất cả mọi chuyện của anh, không ngờ lại lọt lướt một con cá là Vân Nhu.
Cô không phải là đồ ngốc, từ những lời Cố Hùng nói tối nay, đến phản ứng của tất cả người nhà họ Cố. Sau đó cô lại nghĩ đến phản ứng kỳ lạ của Tiêu Thuần ngày hôm đó, khi cô và Tiêu Thuần cùng đọc được bài phỏng vấn Vân Nhu.
Và cả những lời Vân Nhu nói trong bài phỏng vấn.
…
“Động lực lớn nhất trên con đường thành công của tôi là một người đàn ông mà tôi vẫn luôn tâm niệm đến tận bây giờ”.
“Cuối cùng tôi cũng có thể dùng phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân để trở về bên cạnh anh ấy”.
“Trạm đầu tiên trong chuyến lưu diễn của tôi chính là trở về vì anh ấy”.