Chương
…
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông mà Vân Nhu nhắc đến chính là Cố Khiết Thần.
Nhưng mấy năm nay, Cố Khiết Thần chưa từng nhắc đến cô ta, thậm chí mọi người bên cạnh anh cũng chưa bao giờ nhắc đến. Câu trả lời rất rõ ràng, Cố Khiết Thần không muốn nhắc đến Vân Nhu, nên những người bên cạnh anh cũng không dám nhắc đến trước mặt anh.
Chắc đây cũng chính là nguyên nhân mà vị hôn thê trước đây là cô, trong thời gian vui vẻ nhất với Cố Khiết Thần cũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên Vân Nhu này.
Chưa từng nghe đến.
Là vì quá khứ không vui vẻ với cô ta sao?
Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn nghĩ rằng, khi cô gặp Cố Khiết Thần, anh vẫn chưa từng yêu ai. Bỗng nhiên nghe được một cô gái từng xuất hiện trong cuộc đời Cố Khiết Thần, còn gặp anh sớm hơn cả cô, hơn nữa… còn có khả năng chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của anh.
Cô không khỏi cắn môi dưới, trong lòng hốt hoảng.
Cố Khiết Thần chờ Hứa Tịnh Nhi nói tiếp, nhưng cô không nói gì, anh liếc cô một cái, thấy cô đang nhíu mày, dáng vẻ đầy tâm sự.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Cố Khiết Thần giẫm phanh, sau đó chìa tay ra, xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Sao thế? Lại khó chịu chỗ nào à?”.
Đôi mắt sâu thẳm của Hứa Tịnh Nhi cũng nhìn Cố Khiết Thần, đúng là cô đang khó chịu, trái tim cô khó chịu.
Nhưng cô muốn nói lại thôi, ngập ngừng mấy lần, cô bất đắc dĩ từ bỏ, lắc đầu: “Không sao, em chỉ muốn gọi tên anh thôi”.
Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm một lúc, cũng không truy hỏi, bàn tay trượt theo mái tóc cô, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Anh thu hồi tay, nhìn về phía trước.
Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục chạy.
Sau khi về chung cư, Hứa Tịnh Nhi thay giày ở cửa, có chút mệt mỏi đi về phòng ngủ. Mới đi được hai bước, cổ tay cô đã bị túm lấy.
Đến khi cô tỉnh táo lại, thì đã bị Cố Khiết Thần kéo lại, ấn ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, sửng sốt nói: “Sao thế?”.
Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, nhìn chằm chằm, rồi nói không chút suy nghĩ: “Hứa Tịnh Nhi, nhà họ Cố bọn anh và Vân Nhu không có quan hệ gì cả”.
Đôi lông mi cong dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Cố Khiết Thần… chủ động giải thích với cô sao? Cô gặp ảo giác sao?
Cố Khiết Thần ngừng khoảng hai giây rồi nói tiếp: “Anh và Vân Nhu…”
Lúc nói đến đây, đáy mắt anh lướt qua sự lạnh nhạt, nói rành rọt từng chữ: “Lại càng không có quan hệ gì”.
Vân Nhu và nhà họ Cố không có quan hệ gì.
Vân Nhu và Cố Khiết Thần lại càng không có quan hệ gì.
Chỉ hai câu nói đơn giản, mà Hứa Tịnh Nhi mất gần một phút để tiêu hóa. Cô chớp mắt mấy cái mới chậm chạp ý thức được, cô không hề gặp ảo giác, Cố Khiết Thần quả thực đang giải thích với cô.