Chương
Vậy mà lần này Khiết Thần lại muốn công khai trong buổi tiệc mừng thọ, điều đó đủ để chứng minh anh thật sự muốn tất cả mọi người đều biết Hứa Tịnh Nhi là vợ anh, muốn dành tặng cho cô sự tôn trọng và vinh dự cao nhất. Từ nay về sau, không ai dám cười nhạo, không tôn trọng cô nữa. Hứa Tịnh Nhi cũng danh chính ngôn thuận trở thành Cố phu nhân, nữ chủ nhân của nhà họ Cố.
“Đúng vậy ạ”, Khiết Thần vẫn nhìn Hứa Tịnh Nhi. Khuôn mặt anh đầy vẻ dịu dàng. Anh đáp lại, không cần suy nghĩ, vô cùng dứt khoát.
Ông cụ Cố lập tức hết giận, nở nụ cười tới đỏ cả mặt giống như mới uống rượu. Ông gật đầu liên tục: “Tốt, tốt lắm! Khiết Thần à Khiết Thần, cuối cùng thì cháu cũng nghĩ thông rồi, ông rất vui”.
Ông vốn tưởng, phải còn đợi lâu lắm mới có được ngày này. Thật không ngờ, niềm vui lại đến nhanh như vậy.
Quả nhiên ông cụ không nhìn lầm, Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đều có tình cảm với nhau, vì vậy dù đường tình duyên trắc trở thì đến cuối cùng vẫn có thể đi về phía nhau.
Xem ra, trước khi ông cụ gần đất xa trời có lẽ có hi vọng được bế chắt rồi.
Ông cụ vui tới mức không cả ăn cơm, cứ thế đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng: “Buổi tiệc thọ lần này, ông sẽ mời toàn bộ bạn bè tới, để họ thấy Tịnh Nhi bé bỏng của ông xinh đẹp như thế nào”.
Sau đó ông quay qua nói với người giúp việc: “Mau đi tìm sổ điện thoại, tôi sẽ gọi cho từng người, không được để sót bất kỳ ai, tất cả đều phải tới”.
“Để cho cái đám trước giờ chỉ biết cười sau lưng tôi , nói cháu tôi không lấy vợ, không có người nối dõi bị vả nát mặt luôn”.
Cùng với bóng dáng ông cụ xa dần thì giọng nói cũng biến mất. Nhà hàng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi từ đầu tới cuối vẫn im lặng thì đôi mắt ánh lên vẻ u ám. Anh nói nhỏ: “Em ăn no rồi phải không, chúng ta ra ngoài hoa viên đi dạo nhé”.
Dứt lời, Khiết Thần đặt đũa trong tay Hứa Tịnh Nhi xuống, lập tức cầm tay cô rời khỏi nhà hàng, đi vào hoa viên.
Gió nhẹ thổi tới, hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thật thư thái.
Đi tới giữa vườn hoa, Khiết Thần dừng bước, ôm lấy vai cô và đứng đối diện. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, xin lỗi em, anh đã tiền trảm hậu tấu mất rồi”.
Hôm qua cách mà Từ Soái đề xuất là công khai mối quan hệ, để cả thế giới biết Hứa Tịnh Nhi là vợ anh. Sau khi xác nhận danh phận thì đồng thời cũng mang lại cho Hứa Tịnh Nhi cảm giác an toàn và cảm giác được thuộc về trong giai đoạn này.
Theo như phân tích của anh ta thì dù sao cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi. Mối quan hệ lúc ban đầu trở nên mâu thuẫn ác liệt như vậy, Hứa Tịnh Nhi không có cảm giác an toàn là điều đương nhiên. Và vì thế luôn đề xuất tới việc ly hôn.
Mà cách đối xử tốt nhất với phụ nữ đó là cô ấy cần gì thì bạn đưa thứ đó cho cô ấy.
Cần tiền – đưa! Cần tình yêu – đưa! Cần người đồng hành – đưa! Cần cảm giác an toàn- đưa hết luôn!
Giống như trước đây anh ta từng nói, tuyệt chiêu cua gái đó là làm hết vì cô ấy.
Anh ta có thể đánh phát nào thắng phát đó là vì nhìn ra được tâm tư của phụ nữa. Muốn túi hàng hiệu – mua! Muốn quần áo đẹp – mua! Muốn trang sức- mua mua mua! Dù sao thì anh ta thứ gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền…
Đương nhiên, nếu như tuyệt chiêu này sử dụng mà Hứa Tịnh Nhi vẫn không cảm thấy an tâm thì chỉ có thể chứng minh rằng cô ấy chẳng có chút tình cảm nào với Khiết Thần cả. Vậy thì cuộc hôn nhân này chẳng còn gì để lưu luyến nữa, buông tha cho cô ấy thôi.