Chương
Nếu không, vì một cuộc hôn nhân không mong muốn mà cả hai sẽ phải chịu đau khổ. Đời người dài như vậy, nếu cứ chìm đắm trong đau khổ và dằn vặt thì chi bằng chia tay, ai sống cuộc đời của người đó.
Có bài hát thế này: “Có một thứ tình yêu gọi là buông tay”
Khiết Thần không muốn buông tay thì chỉ có thể đánh cược một phen. Trong một lần phỏng vấn trước đây, Khiết Thần đã từng đề cập tới việc công khai mối quan hệ và đã bị Hứa Tịnh Nhi từ chối. Thế nên lần này nếu anh cũng làm vậy có lẽ cũng sẽ đạt được câu trả lời tương tự. Vì vậy anh đành phải tiền trảm hậu tấu thôi.
Không ngờ có một ngày Khiết Thần vì muốn giữ lại người mình yêu mà phải dùng tới thủ đoạn như thế này…
Nhưng dù như vậy thì cũng phải xem Hứa Tịnh Nhi có chịu chấp nhận hay không.
Đôi mắt Khiết Thần trở nên u tối. Anh nghiêm túc nhìn cô, giọng nói chứa đựng sự lo lắng: “Hứa Tịnh Nhi, trước đây đã khiến em phải chịu quá nhiều uất ức, là…là anh không đúng. Giờ anh muốn bù đắp toàn bộ những sai lầm và tổn thương gây ra cho em”.
“Anh biết, có thể em vẫn đang quan sát anh, vẫn chưa gạt bỏ được cảm giác đề phòng với anh. Nhưng, anh thật sự rất muốn để tất cả mọi người đều biết, rằng em là vợ anh. Và anh là chồng của em”.
Em là vợ của anh.
Và anh là chồng của em.
Hai câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến trái tim đang vốn phẳng lặng như mặt hồ của Hứa Tịnh Nhi bỗng nổi sóng. Đôi mắt ngây ngô của cô bỗng đanh lại, nhìn thẳng vào người đàn ông.
Hứa Tịnh Nhi dấn thân vào giới này nên biết rõ nhất, công khai mối quan hệ trong một buổi tiệc mừng thọ quan trọng như thế có nghĩa là cả thế giới sẽ biết về cuộc hôn nhân của họ. Cô chính thức trở thành Cố phu nhân. Sau này Khiết Thần có hối hận thì cũng không thể nào như ba năm trước muốn từ hôn là từ hôn, muốn từ bỏ cô là từ bỏ được nữa.
Đây là lời hứa và sự kiên định cao nhất mà người đàn ông có thể dành được cho người phụ nữ.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh với vẻ không dám tin. Cô đang nghi ngờ không biết có phải mình nằm mơ hay không nên còn ngây ngô hỏi lại: “Khiết Thần, lúc này anh đang nói thật sao?”
Khiết Thần im lặng, bàn tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, áp sát cô vào lòng. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Một lúc sau, những ngón tay dài của anh hôm lên đôi má đỏ hây hây của cô, anh nói giọng khàn khàn: “Khẳng định là thật”.
Hứa Tịnh Nhi run run gật đầu.
Từ sâu thẳm trong đôi mắt anh ánh lên vẻ mê ly: “Hứa Tịnh Nhi, chúng ta công khai mối qua hệ nhé. Em có đồng ý không?”
Hứa Tịnh Nhi tiếp tục gật đầu.
Đôi mắt anh trở nên dịu dầng vô cùng. Vẻ lạnh lùng biến thành vẻ ôn hòa. Anh mỉm cười, lại ôm cô vào lòng.
“Hứa Tịnh Nhi, em nói rồi đấy nhé”.
Nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Một lúc sau cô mới bừng tỉnh. Vừa rồi…cô gật đầu rồi sao? Cô đã đồng ý công khai rồi sao?
Cô cảm thấy rất vui và cảm động khi Khiết Thần muốn công khai. Thế nhưng những điều nghi ngờ liên quan tới Vân Nhu cô vẫn chưa thể giải thích được. Cô vốn muốn nói chuyện với anh cho rõ ràng, kết quả bị anh hôn tới chếnh choáng, không kịp phản ứng và cứ thế gật đầu luôn rồi!