Chương
Nhìn thấy có vài bảo vệ đi qua, suýt nữa thì đâm vào Cố Khiết Thần, may là Cố Khiết Thần nhanh nhẹn tránh đến một góc kín, trốn khỏi mấy người bảo vệ đó.
Lúc đó, trái tim căng thẳng của Hứa Tịnh Nhi mới dần dần ổn định lại.
Cô cắn môi, đang nghĩ làm sao để thông báo cho Cố Khiết Thần cô ở bên ngoài, không có gì nguy hiểm thì ở trong sân, dường như Cố Khiết Thần không tìm được cô, bắt đầu đi về phía cửa sau, giống như là định rời đi.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không thu dọn đồ đạc mà định đi tới cửa sau tiếp ứng cho Cố Khiết Thần, sau đó mới quay về lấy đồ của mình.
Cô trèo xuống khỏi cây, giả vờ làm người qua đường đi dạo, vòng qua cửa biệt thự, sau đó chạy bước nhỏ đến phía cửa sau.
Khi cô chỉ còn cách cửa sau một khoảng cách nhỏ, quả nhiên nhìn thấy Cố Khiết Thần từ bên trong đi ra. Cô thầm mừng trong lòng, tăng tốc độ bước nhanh tới, đứng ở sau lưng anh, hơi thở dốc, nhỏ giọng gọi: “Cố Khiết Thần…”.
Người đàn ông dừng chân, chậm rãi quay người lại.
Đồng tử Hứa Tịnh Nhi co rụt, dù cô đã quay người bỏ chạy ngay lập tức, nhưng người đàn ông đã có chuẩn bị, dùng miếng vải trong tay bịt chặt mũi cô. Không tới mấy giây sau, trước mắt Hứa Tịnh Nhi tối sầm, ngất đi.
Đế Đô, chung cư.
Cố Khiết Thần tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra. Rõ ràng trong ba năm Hứa Tịnh Nhi đi, anh cũng sống một mình trong căn nhà này, lúc đó, anh cũng không cảm thấy trống vắng, cô đơn.
Nhưng bây giờ, Hứa Tịnh Nhi chỉ mới đi công tác ba ngày, mỗi phút mỗi giây đối với anh mà nói đều cực kỳ khó khăn.
Anh không còn tâm trạng làm việc, nằm lên giường, vốn là nằm ở bên của mình, nhưng lăn qua lăn lại, ngủ thế nào cũng không thoải mái. Cuối cùng, cơ thể anh bất giác dịch sang chỗ của Hứa Tịnh Nhi.
Trên gối cô còn vương mấy sợi tóc của cô, trên đó dường như có hơi thở còn sót lại của cô.
Dù ngày nào anh cũng nhớ cô, hôm nay lại trở nên da diết, chỉ là…
Cố Khiết Thần cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới vào mấy tiếng trước. Giờ này chắc cô đã vào giấc mộng. Dù anh vô cùng muốn gọi điện thoại, cho dù không cần nói chuyện, nghe cô thở thôi cũng được.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm màn hình khóa điện thoại, ngón tay muốn bấm mà không bấm, cuối cùng vẫn không nỡ quấy rầy cô nghỉ ngơi. Anh buộc mình phải đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Cố Khiết Thần bị một cảm giác bất an mãnh liệt đột nhiên ập đến làm bừng tỉnh, mở mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơn một giờ đêm!
Cố Khiết Thần đứng dậy, lấy thuốc và bật lửa đến ban công bên ngoài, hút hết một điếu thuốc vẫn không có cách nào khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại, luôn cảm thấy bất an không hiểu vì sao.
Anh bước nhanh về phòng ngủ, cầm điện thoại lên, cuối cùng vẫn gọi vào số của Hứa Tịnh Nhi.
Gọi liên tục mấy cuộc vẫn không có ai bắt máy cho đến lúc tự động ngắt máy. Cố Khiết Thần mím chặt môi, mắt tối lại. Nếu Hứa Tịnh Nhi chỉ là ngủ say thì không thể nào ngủ say như chết thế, bao nhiêu cuộc điện thoại vẫn không tỉnh!
Cố Khiết Thần không gọi cho Hứa Tịnh Nhi nữa, mà là gọi cho trợ lý Lâm.