Chương
Trợ lý Lâm đang ngủ say thì bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, giọng nói hơi trầm khàn, vẫn còn mơ màng: “Cố tổng?”.
“Mau đến chung cư, tôi muốn đến thành phố B”, Cố Khiết Thần hạ giọng nói.
Nghe giọng điệu của anh, trợ lý Lâm giật mình, con sâu ngủ lập tức chạy biến. May là mấy năm nay, anh ta đã quen các kiểu tình huống khẩn cấp, anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại: “Được, tôi qua đó ngay!”.
…
Nửa đêm không thể đi tàu cao tốc, trợ lý Lâm đành tự lái xe, chạy băng băng trên đường.
Dọc đường, Cố Khiết Thần gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn nơi Hứa Tịnh Nhi ở, bảo người ta đi gõ cửa phòng cô, nhưng mãi không có ai trả lời. Cuối cùng, khi bên kia dùng thẻ mở cửa vào phòng thì trong phòng không có ai, cô vẫn chưa quay về!
Xem trích xuất camera ở cổng khách sạn thì cô ra ngoài từ sớm, sau đó thì không quay lại nữa.
Trợ lý Lâm ngước mắt nhìn vẻ mặt của sếp nhà mình qua kính chiếu hậu, mưa gió sắp ập đến, xen lẫn sự lo lắng sâu đậm. Anh ta chỉ đành cầu nguyện trong lòng, mong cô chủ không bị làm sao.
Giờ đây, cô thật sự là mạng sống của Cố tổng!
Sau ba tiếng đồng hồ, xe dừng ở cổng biệt thự của bố mẹ Vi Nhi.
Nửa đêm Vi Nhi nhận được tin nhắn của quản lý, nói Cố Khiết Thần sắp đến biệt thự của bố mẹ cô ta tìm người. Vừa khéo cô ta đang ở thành phố B, thế là vội vàng chạy tới, lúc này đang ở trước cổng đợi anh.
Nhìn thấy anh xuống xe, gương mặt tuấn tú sa sầm giống như Tu La bóng đêm, nghĩ tới mình không hề đắc tội với pho tượng phật này, cô ta đành nặn ra nụ cười nghênh đón: “Cố tổng…”.
Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô ta, không nhìn lấy một cái mà bước thẳng vào trong biệt thự.
Vi Nhi không dám đắc tội với anh, chỉ đành đi theo sau, cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Cố Khiết Thần không nói nửa câu, khí chất lạnh lùng đáng sợ trên người khiến Vi Nhi không dám nói thêm câu thứ hai.
Anh đi vào biệt thự, mỗi một nơi đều tự mình xem qua, tự mình xác nhận. Nhưng mỗi lần xem xong một chỗ, không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tịnh Nhi, ánh sáng nguy hiểm nơi đáy mắt anh lại tối thêm một chút.
Cho đến khi anh lật tung cả biệt thự lên vẫn không tìm thấy tung tích của Hứa Tịnh Nhi, anh mới dừng lại nhìn Vi Nhi đang run rẩy, giọng nói xen lẫn muôn vàn lưỡi dao sắc bén: “Hỏi rõ người nhà của cô, bảo mẫu và bảo vệ, Hứa Tịnh Nhi, vợ tôi, mấy hôm nay có ai gặp được cô ấy không”.
Mấy hôm trước, tin kết hôn của Cố Khiết Thần công khai trong buổi tiệc thọ của ông cụ Cố, ngày hôm sau giới truyền thông đã đưa tin, vợ mới cưới của anh Hứa Tịnh Nhi được nhiều người biết tới, đương nhiên Vi Nhi cũng biết.
Chỉ là cô ta không ngờ Cố Khiết Thần lại đến biệt thự của cô ta tìm Hứa Tịnh Nhi.
Mấy hôm trước, có người gửi thư nặc danh thông báo cho cô ta có ký giả đang điều tra chuyện con riêng của cô ta, bảo cô ta cảnh giác. Thế nên cô ta vội vàng lắp rất nhiều camera, còn thuê không ít bảo vệ, dặn mẹ cô ta trông nom con cho kỹ, không được để nó ra ngoài, tránh để người ta chụp được.
Chẳng lẽ ký giả đến điều tra cô ta chính là Hứa Tịnh Nhi? Vợ mới cưới của Cố Khiết Thần?
Đừng nói là bảo vệ của cô ta bắt được Hứa Tịnh Nhi thật đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đó, cả người Vi Nhi toát mồ hôi lạnh. Cô ta nuốt nước bọt mấy lần, cố gắng bình tĩnh: “Cố tổng, mấy ngày nay tôi không ở đây, tôi thật sự không gặp được vợ anh. Còn những người khác, bây giờ tôi có thể triệu tập họ tới, anh có thể thẩm vấn”.