Chương
Khiết Thần giống như không nghe thấy lời càm ràm của cô ta. Anh quay qua thẩm phán: “Thẩm phán, ở đây tôi có một thứ. Đó chính là bảo hiểm mà hai năm trước Vân Nhu mua cho đôi tay để chứng minh những gì nguyên cáo nói là thật”.
Thẩm phán gật đầu.
Khiết Thần lại quay qua nhìn Vân Nhu, tiếp tục hỏi: “Nguyên cáo, cô mua bảo hiểm cho tay là điều vô cùng hợp lý. Nhưng tôi có điều nghi ngờ, trong khoảng thời gian hai năm qua, cô không hề mua thêm bảo hiểm nào cho tay nữa, cũng không động tới bảo hiểm. Vậy mà gần đây trên bảo hiểm lại được bổ sung thêm điều khoản đúng không?”
Vân Nhu tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cô ta bặm môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô ta cảm thấy câu hỏi này thật nực cười nên còn bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, tôi nói rồi, tay tôi rất đáng quý. Tôi đột nhiên nhớ ra nên đã bổ sung thêm, nâng hạn mức cho bảo hiểm của mình. Có vấn đề gì sao?”
Cố Khiết Thần nhếch môi: “Vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng… sao lại khéo thế nhỉ, thời gian cô mua thêm bảo hiểm lại chính là buổi tối trước hôm bị bắt cóc? Cứ như là… cô đã đoán trước được tay của cô sẽ bị thương nặng! Tôi có lý do để tin rằng, cô mua thêm bảo hiểm vào thời điểm này không phải là trùng hợp”.
Vẻ mặt Vân Nhu có chút mất bình tĩnh.
Không chờ cô ta trả lời, luật sư Tiền đã đứng lên nói: “Phản đối, phản đối luật sư của bị cáo đưa ra suy đoán vô căn cứ như vậy”.
Cố Khiết Thần giải thích: “Kính thưa quý tòa, suy đoán này của tôi cực kỳ hợp lý. Nguyên cáo đã mua bảo hiểm cho tay mình từ lâu, cô ấy muốn mua thêm cũng không có gì đáng trách, nếu là bất cứ thời điểm nào khác tôi cũng sẽ không nghi ngờ, nhưng đây lại đúng vào buổi tối trước ngày bị bắt cóc. Hơn nữa tôi đã điều tra danh sách cuộc gọi của cô ấy, lúc đó đã là hơn giờ đêm. Không phải là giờ hành chính đi làm, nhưng cô ấy lại yêu cầu mua thêm gấp”.
“Nếu đúng là nhất thời nhớ ra như cô ấy nói, vậy thì cô ấy có thể chờ đến sáng mai, gọi điện thoại yêu cầu mua thêm vào giờ hành chính mà. Việc này hợp lý hơn là đột ngột yêu cầu vào nửa đêm chứ nhỉ?”.
Quan tòa nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng đồng ý với lời nói của Cố Khiết Thần, nói: “Phản đối vô hiệu, mời nguyên cáo đưa ra câu trả lời”.
Đôi lông mi dài của Vân Nhu không ngừng run rẩy, ánh mắt lóe lên tia sáng, có vẻ nhất thời không tìm được lý do gì để trả lời, cứ im lặng không nói gì.
Quan tòa lại lên tiếng: “Nguyên cáo, mời cô trả lời”.
Vân Nhu nhắm mắt, biết không thể từ chối trả lời, chỉ đành nói: “Tôi… tôi là người hay sốt ruột, đã nghĩ đến việc gì là phải làm ngay, nên đêm hôm khuya khoắt cũng gọi điện thoại cho đại lý bảo hiểm của tôi. Hai chúng tôi có quen nhau, nên tôi cũng không để ý có phải là giờ hành chính hay không”.
Cố Khiết Thần bật cười: “Thế nên, cô vẫn nhất quyết rằng đây chỉ là quyết định tạm thời phải không?”.
“Phải”.
“Quyết định đưa ra trong lúc vội vàng, nhưng lần này cô mua thêm bảo hiểm với số tiền rất cao. Cũng tức là, nếu lần này tay cô bị tàn phế, cô sẽ nhờ đó mà nhận được khoản tiền bồi thường rất lớn”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần ngập tràn chế giễu, bảo người trình lên hợp đồng bảo hiểm của Vân Nhu, chiếu lên màn hình. Khi tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy số tiền bồi thường, ai nấy đều há hốc miệng.