Chương
Sắc mặt Vân Nhu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Kính thưa quý tòa, nguyên cáo vẫn luôn nhấn mạnh tay của cô ấy bị đương sự của tôi đâm tàn phế, sự nghiệp và cuộc sống sau này của cô ấy sẽ trở nên mù mịt. Nhưng từ hợp đồng bảo hiểm này của cô ấy có thể thấy, cho dù sau này cô ấy không thể đánh đàn, thậm chí không cần làm gì, thì số tiền bồi thường kếch sù này vẫn đủ để cô ấy sống cả đời vinh hoa phú quý”.
Trước đó luật sư Tiền đánh vào tình cảm, khiến tất cả mọi người đều động lòng, nhưng giờ phút này, sự động lòng bỗng chốc biến thành trò cười.
Vân Nhu đã sớm chuẩn bị đường lui, hơn nữa đường lui này rất có khả năng… là cô ta đã lên kế hoạch chu toàn từ trước…
Cô ta đã biến lòng đồng tình của mọi người thành vũ khí để công kích Hứa Tịnh Nhi sao?
Chờ mọi người tiêu hóa xong thông tin này, Cố Khiết Thần mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Rốt cuộc hợp đồng bảo hiểm mua thêm này của cô là trùng hợp, hay là kế hoạch từ trước, thì tôi tạm thời chưa rõ, nhưng có một chuyện tôi lại biết rất rõ”.
Còn chứng cứ nữa sao?
Luật sư Tiền gần như không ngẩng đầu lên nổi, không còn sức lực biện hộ nữa.
Bởi vì đến giờ phút này, gần như đã không còn cơ hội để gán tội cho Hứa Tịnh Nhi nữa, vậy mà Cố Khiết Thần vẫn muốn tiếp tục…
Lẽ nào mục đích của cậu ta không chỉ là giúp Hứa Tịnh Nhi thoát tội, mà còn muốn Vân Nhu… trả giá nữa sao?
Ngay khi mọi người đang hóng Cố Khiết Thần đưa ra chứng cứ mới, thì anh lại không nói luôn, mà nói với quan tòa: “Kính thưa quý tòa, tôi muốn cho mọi người xem bức ảnh con dao mà Hứa Tịnh Nhi dùng để đâm Vân Nhu trước”.
Quan tòa: “Đồng ý”.
Trên màn hình xuất hiện bức ảnh một con dao, nói chính xác thì chỉ là một con dao găm.
Cố Khiết Thần: “Kính thưa quý tòa, theo khẩu cung của nguyên cáo, cô ấy nói Hứa Tịnh Nhi dùng con dao găm này gây thương tích cho cô ấy, nhưng lúc bị đâm cô ấy đang hôn mê, nên không biết Hứa Tịnh Nhi đã đâm vào tay mình như thế nào”.
“Nhưng tay cô ấy bị thương nặng như vậy là vì bị tổn thương dây thần kinh, nên mới ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của ngón tay. Nhưng Hứa Tịnh Nhi không phải là bác sĩ, cô ấy không thể biết được đâm vào vị trí nào sẽ gây tổn thương dây thần kinh. Với một cô gái trưởng thành bình thường, cô ấy dùng dao đâm sẽ khiến bàn tay bị thương, nhưng khiến xác suất khiến tay bị tàn phế thì không lớn lắm”.
“Nhưng tại sao tay của Vân Nhu lại bị thương nặng như vậy? Có đúng là do khi Hứa Tịnh Nhi đâm cô ấy đã đâm trúng vào vị trí yếu hại? Hay là… còn có nguyên nhân khác?”.
Cố Khiết Thần nói đến đâu, Vân Nhu nuốt nước bọt đến đấy, cơ thể run rẩy một cách khó nhận ra, cảm xúc hoảng loạn và sợ hãi không ngừng trào dâng trong đáy mắt.
Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt Vân Nhu, lúc này đã không còn chút máu nào, trắng bệch như tờ giấy, chỉ còn hơi thở cuối cùng đang chống đỡ.
Nhưng ngay cả hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ không để cho cô ta.
Trước kia vì nể mặt mẹ mình mà anh đã cho cô ta một con đường sống rồi. Nếu như lúc đó cô ta cứ thế rời đi, không trở về nữa, thì anh sẽ không truy cứu những việc làm trước kia của cô ta. Thế nhưng thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa cứ lao vào.
Vậy thì anh chỉ đành cho cô ta toại nguyện!