Chương
“Kính thưa quý tòa, xin cho tôi được trình lên tư liệu cuối cùng”.
Quan tòa gật đầu: “Đồng ý”.
Cố Khiết Thần bấm chiếc điều khiển từ xa, trên màn hình lại thay đổi, xuất hiện một bản ghi chép bệnh án, tên người bệnh vẫn là Vân Nhu, nhưng báo cáo thương tật lại viết là: Dây thần kinh tay bị tổn thương!
Vân Nhu trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin.
Không thể nào, không thể nào, không thể nào!
Anh ấy không thể điều tra ra chuyện này được, sao anh ấy có thể điều tra ra chuyện này chứ?
Cố Khiết Thần nhếch môi, nói rõ ràng từng chữ: “Ghi chép bệnh án này là từ hai năm trước, xảy ra trước khi Vân Nhu mua bảo hiểm. Lúc đó tay cô ấy bị thương ngoài ý muốn, nhưng sự nghiệp đang ở đỉnh cao, không thể làm lộ chuyện này, nên đã âm thầm tìm bác sĩ chữa trị. Do không đi bệnh viện chính quy nên không ai biết tay cô ấy từng bị thương”.
“Tuy về sau tay cô ấy đã hồi phục nhờ vật lý trị liệu, nhưng vẫn rất yếu. Lần này tay cô ấy bị dao găm đâm gây thương tích, đúng lúc khiến vết thương cũ tái phát, nên mới nghiêm trọng như vậy”.
“Hứa Tịnh Nhi không hề biết gì về bệnh tình của cô ấy, sao có thể lợi hại đến mức đâm trúng chỗ yếu hại của cô ấy chứ? Chỉ có Vân Nhu mới biết làm thế nào mới có thể khiến tay của mình bị thương ở mức độ nặng nhất. Vì vậy, tôi tin rằng đương sự của tôi không hề cầm dao đâm cô ấy. Về phần tay của Vân Nhu rốt cuộc là bị tên côn đồ đâm bị thương, hay là cô ấy tự đâm để vu oan giá họa thì tôi không biết. Nhưng trong chuyện này, đương sự của tôi chắc chắn là người bị hại, chắc chắn là trong sạch vô tội”.
“Tại đây, tôi khẩn thiết xin quý tòa hãy phán xử đương sự của tôi một cách chính xác, tội bắt cóc và cố ý gây thương tích không được thành lập”.
Giọng nói của Cố Khiết Thần vẫn điềm nhiên bình thản, nhưng những lời anh nói chữ nào chữ nấy đanh thép mạnh mẽ, mang theo sức mạnh vô cùng to lớn.
Tuy quan tòa vẫn chưa đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng dường như mọi người đã đoán được kết quả.
Mười lăm phút sau, quan tòa nghe xong lời kết án của hai bên biện hộ, dưới sự chờ đợi căng thẳng và ánh mắt chăm chú của mọi người, nói rõ ràng từng chữ: “Tôi xin tuyên bố, tội bắt cóc và cố ý gây thương tích của bị cáo không được thành lập, phóng thích tại tòa”.
Thắng rồi!
Một vụ kiện có thể nói là thua %, nhưng Cố Khiết Thần đã tạo ra % kỳ tích còn lại.
Hứa Tịnh Nhi không chỉ thoát khỏi tội danh bắt cóc, mà còn thoát tội cố ý gây thương tích, đúng là quá ngầu!
Ông cụ Cố cười đến mức mặt mũi đỏ ửng, nếp nhăn hằn rõ, cuối cùng chảy cả nước mắt. Tuy con trai con dâu ông ta mất sớm, nhưng bọn họ để lại đứa con hoàn hảo xuất sắc như thế này, đúng là phúc khí lớn nhất của ông ta.
Cố Tuyết và Hứa Triển Vọng nóng lòng xông về phía Hứa Tịnh Nhi đã được phóng thích, muốn ôm lấy cô. Hai người gần như đồng thời lao tới, không ai để ý đến ai, giữa đường thì va vào nhau.
“Ui da!”.
“Ui da!”.