Chương
Dường như cơ thể anh chấn động mạnh, khựng lại mấy giây, sau đó cũng giơ hai tay ra, ôm chặt cô gái trước mắt, bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, giọng nói trầm khàn: “Tịnh Nhi, em nói lại lần nữa đi”.
Nói lại lần nữa?
Đừng nói là một lần, cho dù là một nghìn lần cũng được.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, tì cằm vào người anh, nhìn đường nét hàm dưới tuyệt mỹ của anh, mắt cười híp lại, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh đẹp trai đến mức khiến em ngạt thở”.
“Không phải là câu này”.
Hứa Tịnh Nhi không chút do dự nói tiếp: “Anh đẹp trai quá!”.
“Câu trước nữa”.
Hứa Tịnh Nhi gọi theo phản xạ: “Ông xã!”.
Ý cười nhanh chóng lan ra trong mắt, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Cố Khiết Thần dần trở nên mềm mại, khóe môi nhếch lên thành một đường cong.
Sau khi kết hôn, không phải Hứa Tịnh Nhi chưa từng gọi anh là ông xã, nhưng lần nào cũng rất giả dối, không phải là vì diễn kịch thì cũng là có việc xin anh. Nhưng lần này là cô buột miệng nói ra, từ tận đáy lòng.
Chỉ hai từ đơn giản nhưng êm tai hơn tất cả những lời khen ngợi anh.
Cố Khiết Thần nhìn cô gái xinh đẹp duyên dáng trước mặt, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh đang nhìn anh, đôi môi đỏ mọng, yết hầu anh bất giác cuộn lên, bàn tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu xuống.
“Ưm…”
Hứa Tịnh Nhi lập tức trợn tròn mắt, đáy mắt là khuôn mặt đẹp trai được phóng đại hết cỡ của anh.
Ở đây nhiều người như vậy… lại còn là tòa án… người đàn ông này thật là…
Khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi lập tức đỏ bừng, giơ tay lên đẩy anh, lúc đầu còn không đẩy được, cho đến khi dùng cả hai tay mới đẩy được anh ra.
Cho dù cô không nhìn xung quanh, thì cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của mọi người đang đổ dồn vào hai người họ, thậm chí có người còn giơ điện thoại lên chụp lia lịa, cô ngại đến mức… vùi đầu vào lòng Cố Khiết Thần.
Cô không lên trang nhất vì là bị cáo, mà là vì chuyện này mất!
Vân Nhu bị thua kiện, vốn đã tức phát điên, lúc này nhìn thấy Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi hôn nhau, thì lại càng biến sắc, sắc mặt hết xanh lại đỏ rồi tím như con tắc kè.
Quản lý của Vân Nhu sợ cô ta không kiềm chế được bản thân, lại làm ra chuyện gì thất thố, liền vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Nhu Nhu, chúng ta đi thôi”.
Vân Nhu không thèm để ý đến cô ta, hay nói cách khác là không nghe thấy lời cô ta nói. Cô ta nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, cứ như giây tiếp theo sẽ lao tới xé xác cô.
Quản lý bất đắc dĩ, chỉ đành lớn tiếng hơn: “Nhu Nhu, chúng ta phải đi thôi, chắc là các phóng viên đã biết kết quả. Nếu bị bọn họ vây lại thì không đi nổi đâu”.
Cô ta vừa nói vừa ra hiệu cho ba trợ lý tiến tới, kéo Vân Nhu ra ngoài.