Chương
Khi Vân Nhu đi lướt qua Tiêu Thuần, Tiêu Thuần cũng đứng dậy. Cô ấy đầu tiên là liếc về phía Hứa Tịnh Nhi, thấy cô và Cố Khiết Thần đang ôm nhau. Rõ ràng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng dường như lại là thế giới của hai người họ, không ai… có thể xen vào.
Cô ấy đứng im tại chỗ, chần chừ mấy giây, hai tay siết chặt, sau đó cất bước đi theo Vân Nhu.
Quản lý và ba trợ lý hộ tống Vân Nhu ra ngoài tòa án. Vân Nhu đeo kính râm, hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt mỉa mai châm chọc của mọi người.
Bọn họ không đi cửa chính, bởi vì tất cả các phóng viên đang tụ tập ở cửa chính tòa án, nên người quản lý bảo tài xế lái xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bọn họ sẽ đi thang máy xuống thẳng dưới đó.
Nhưng không ngờ, bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy, đã có vô số phóng viên giơ micro, vác máy quay ùa tới như ong vỡ tổ, bao vây đám người Hứa Tịnh Nhi mấy vòng.
Phóng viên : “Cô Vân Nhu, vụ án bắt cóc lần này có phải là cô tự biên tự diễn không? Cô tự gây thương tích cho mình, khiến vết thương cũ tái phát, lại giá họa cho Hứa Tịnh Nhi để lừa số tiền bồi thường bảo hiểm kếch sù đúng không?”.
Phóng viên : “Cô Vân Nhu, có phải cô bị bệnh thần kinh rất nghiêm trọng không? Cô luôn ảo tưởng là Cố Khiết Thần yêu cô sâu đậm, nhưng trên thực tế chỉ là cô đơn phương tình nguyện, Cố Khiết Thần từ trước đến nay chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với cô, đúng không?”.
Phóng viên : “Cô Vân Nhu, tay của cô bị thương từ lâu, cô giấu bàn tay bị thương rồi mượn chuyện này để lấy lòng đồng tình của những người hâm mộ ủng hộ cô, yêu quý cô. Cô làm vậy liệu còn nhìn được mặt người hâm mộ của cô không?”.
Phóng viên : “Cô Vân Nhu, trong vụ kiện phần thắng rất lớn này mà cô lại bị thua, lúc này cô có tâm trạng gì?”.
Do Vân Nhu không nói lời nào, đôi môi mím chặt, nên đương nhiên các phóng viên không hài lòng, họ bắt đầu nhao nhao thúc giục.
“Cô Vân Nhu, cô nói mấy lời đi”.
“Trả lời đi chứ, hay là mất mặt quá nên không dám nói gì?”.
“Cô Vân Nhu, cô không nói gì là mặc nhận sao? Mặc nhận cô tự biên tự diễn, mặc nhận cô giá họa cho Hứa Tịnh Nhi, đúng không?”.
“Cô Vân Nhu, cô không sợ Hứa Tịnh Nhi kiện ngược cô tội phỉ báng hãm hại sao?”.
“Đủ rồi, các người câm miệng cho tôi!”, Vân Nhu quát lên: “Các anh là người của tờ báo nào? Nếu còn ăn nói vớ vẩn, tôi sẽ kiện các anh!”.
Các phóng viên lập tức vui như mở cờ.
Bọn họ không sợ cô ta lên tiếng, chỉ sợ cô ta không nói gì thôi. Kiện bọn họ sao? Bọn họ có quyền tự do thông tin, hơn nữa đều nói sự thật, dù cô ta có kiện thì cũng lại thua kiện mà thôi.
Chỉ có điều… hình tượng nữ thần mà cô ta vẫn luôn duy trì đã sụp đổ hoàn toàn.
Nếu cô ta đã không khách sáo như vậy thì đương nhiên bọn họ cũng không cần khách sáo với cô ta nữa. Thế là bọn họ lại càng chen lấn về phía cô ta, chĩa micro vào miệng cô ta, máy ảnh gần như là chĩa thẳng vào mắt cô ta chụp lia lịa.
Tuy quản lý và ba trợ lý ra sức bảo vệ Vân Nhu, nhưng cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của nhiều phóng viên như vậy, bị chen lấn cho tan tác.
Không có bọn họ bảo vệ, Vân Nhu bị xô đẩy không ngừng, lúc thì bị đẩy sang bên này, lúc thì bị đẩy sang bên kia. Cô ta bị chen lấn xô đẩy hét lên oai oái, mất khống chế vung tay lên đánh người.