Chương
“Ừ, tối nay có một cuộc họp video, có khi phải muộn mới xong, chưa chắc anh đã về được, với cả nếu như tối nay có thể đàm phán được dự án này, thì sáng sớm mai anh sẽ phải bay sang Mễ ký hợp đồng, dự tính ở lại đó ba ngày”.
Giọng Cố Khiết Thần khẽ hạ xuống, thoáng chút lo lắng: “Giờ cô Lâm không ở đấy, nhà có một mình em, hay là anh bảo cô Lâm sang với em nhé”.
“Không cần đâu!”.
Tuy Hứa Tịnh Nhi luôn cho rằng, từ sau lần cô bị thương, Cố Khiết Thần có phần lo lắng cho cô thái quá, nhưng đến mức này thì không cần thiết.
Cô đã là người trưởng thành, đâu phải đứa nhóc lên ba, ở chung cư thôi cũng cần người trông à?
“Giờ ông nội không thể không có cô Lâm bên cạnh, dù gì cô Lâm đã chăm ông nhiều năm, ông cũng quen rồi, giờ sức khỏe ông không tốt, cứ để cô Lâm ở với ông đi, em ở chung cư sẽ không có chuyện gì đâu, với cả, mai Thuần Thuần hẹn em rồi, bọn em sẽ đi suối nước nóng trên núi, ngủ lại đó một đêm, có cô ấy đi cùng em thì anh yên tâm được rồi chứ?”.
Cố Khiết Thần ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi hiểu ý của anh, cô mới trải qua nguy hiểm, anh đương nhiên sẽ thận trọng hơn, nhưng dẫu thế, anh cũng không thể vì chuyện này mà cả đời không cho cô ra ngoài chứ? Hơn nữa, cô không muốn Cố Khiết Thần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô.
Khẽ mím môi, Hứa Tịnh Nhi nói một cách thoải mái nhất có thể: “Cố Khiết Thần, lần này là em đi chơi, không phải đi làm nhiệm vụ lấy tin tức, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, anh không thể nào cấm cả em đi chơi chứ? Vậy há chẳng phải em hoàn toàn mất tự do sao? Cuộc đời vô vị lắm.
Dừng một lúc, cô cố tình thêm một câu: “Nếu như anh không cho em đi, vậy em sẽ bám chặt lấy anh, anh đi đâu em đi đó, cho dù có làm lỡ công việc của anh em cũng mặc kệ!”.
Cô vừa dứt lời, Cố Khiết Thần đã đáp luôn: “Được”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi suýt thì sặc: “Em chỉ đùa thôi mà, đừng… đừng tưởng thật!”.
Giọng của anh truyền đến qua điện thoại, giữa căn phòng yên tĩnh, vang lên yếu ớt: “Hứa Tịnh Nhi, nếu như đi đâu cũng có thể đưa em theo thì tốt rồi”.
Mặc dù câu nói này không phải lời ngon ý ngọt gì, nhưng Hứa Tịnh Nhi nghe xong vẫn không kìm được mà cười híp mắt.
Ngón tay cô vô thức quấn lấy vài sợi tóc, giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Trừ phi em là cô bé tí hon trong truyện cổ tích, như vậy thì anh có thể bỏ em vào túi, anh đi đâu, em theo đó”.
“Thế em biến hóa đi”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên cười hay bất lực, trước đây sao cô không cảm nhận được Cố Khiết Thần lại thân mật như thế chứ.
Cô đang mải nghĩ, thì nghe thấy tiếng trợ lý Lâm hớt hải bên kia đầu dây, nhắc Cố Khiết Thần sắp đến giờ họp, cô vội nói: “Cố Khiết Thần, anh đi làm việc đi, làm xong sớm còn về với em sớm, sẽ không phải lo lắng nữa”.
Cố Khiết Thần im lặng vài giây rồi nói: “Được, có việc gì phải gọi điện cho anh ngay nhé”.