Chương
Rõ ràng là anh khiến ông ta bị ngã khiến eo bị thương, bây giờ lại nói những lời như vậy, Cố Hùng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Cố Khiết Thần, mày đừng tưởng tao đang đùa với mày, mày hãy xem cái này đi”.
Ông ta giãy giụa chống người dậy, cố gắng nhịn đau, dùng sức đẩy mạnh thứ mà ông ta đã đặt trên bàn từ trước đến trước mặt Cố Khiết Thần, gõ ngón tay vào thứ đó, gằn giọng nói: “Đọc cho kĩ đi”.
Cố Khiết Thần ngước mắt liếc nhìn thứ kia, là một văn kiện, giấy trắng mực đen, đập thẳng vào mắt.
Nhìn vẻ mặt sầm xuống của Cố Khiết Thần, Cố Hùng không khỏi nở nụ cười dương dương đắc ý: “Cố Khiết Thần, lại sắp đến cuộc họp cổ đông nhiệm kỳ mới mỗi năm một lần rồi. Đến lúc đó, mày, và cả con chó của mày đều phải cút khỏi tập đoàn Cố Thị”.
Ông ta nói xong, Cố Khiết Thần lại bình thản liếc nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm, còn mang theo hơi thở nguy hiểm chí mạng, khiến ông ta sợ hãi lùi lại liên tục.
“Dù sao tao cũng đã nói trước rồi, đừng trách tao không nhắc nhở mày, so với việc chờ đến hôm đó bị mất hết mặt mũi, thì mày hãy cuốn gói biến luôn ngày hôm nay đi”.
Nói xong những lời đe dọa cuối cùng, Cố Hùng không dám ở lại nữa, ôm cái eo bị trẹo, tập tễnh rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm đứng ở bên cạnh nghe mà không hiểu gì, ai cho Cố Hùng lá gan mà ông ta dám khiêu khích boss lớn như vậy chứ?
Anh ta không khỏi bước tới, nhìn văn kiện mà Cố Hùng mang tới. Khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, hai mắt anh ta bỗng trợn to, vẻ mặt không thể tin được: “Sao… sao có thể thế được…”
Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, giọng nói rất nhẹ: “Chính vì thứ này mới cần khiến ông nội rơi vào tình trạng hôn mê hoặc mất mạng, cách thức bọn họ ra tay chẳng khác nào năm đó”.
Tuy giọng nói anh bình thản như vậy, nhưng trợ lý Lâm vẫn không khỏi run rẩy.
Mưu ma chước quỷ như vậy, kéo dài bao nhiêu năm nay, muốn nuốt chửng nhà họ Cố từng chút một, đúng là đáng sợ.
Trợ lý Lâm vẫn không thể tin được nội dung được viết trong văn kiện là thật, anh ta nhíu mày suy nghĩ, đoán mò: “Cố tổng, liệu văn kiện này có phải là giả không?”.
Cố Khiết Thần cầm văn kiện lên, lật đến trang cuối cùng, nghiên cứu thật kĩ chữ ký và con dấu trên đó.
Anh nhắm mắt lại, giọng nói rất trầm thấp: “Cố Hùng dù ngu dốt đến đâu cũng sẽ không lấy văn kiện giả ra để diễu võ giương oai, chắc hẳn thứ này là thật”.
“Vậy… Cố tổng, anh định làm thế nào?”, sắc mặt trợ lý Lâm vô cùng nghiêm trọng.
Nếu thứ này bị mang ra trong cuộc họp cổ đông thì tập đoàn Cố Thị sẽ thực sự đổi chủ.
Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì, anh xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt ra bầu trời bên ngoài. Tập đoàn Cố Thị là tòa nhà cao nhất trong khu thương mại này, có thể nhìn xuống tất cả những tòa nhà khác, nhìn xuống dưới, người và xe bé như con kiến.
Giang sơn này là tâm huyết các đời nhà họ Cố truyền lại, là thứ anh nhất định phải giữ được, không cho phép người khác nhòm nhó và cướp đoạt.
Cố Khiết Thần im lặng rất lâu, trong đầu hiện lên cảnh tượng mờ ảo, cuối cùng nó trở nên rõ ràng, một bên là ông cụ Cố đang nằm trên giường bệnh, một bên là Hứa Tịnh Nhi sắc mặt trắng bệch.
Đáy mắt anh bỗng ngập tràn đau khổ.