Chương
Trợ lý Lâm đứng đó chờ câu trả lời của Cố Khiết Thần, hoặc là ra chỉ thị gì đó cho anh ta, nhưng anh không nói gì. Đúng lúc anh ta tưởng Cố Khiết Thần vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, không trả lời anh ta, thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn…”
…
Hứa Tịnh Nhi ở với ông cụ Cố một buổi sáng thì bị cô Lâm cưỡng chế bắt về nghỉ ngơi.
Dù sao cô cũng đã hứa với Cố Khiết Thần, nên không lằng nhằng, đứng dậy, bảo chú Lâm lái xe đưa cô về chung cư. Cô định ăn chút gì đó, rồi ngủ một giấc, tinh thần tốt lên sẽ lại đến bệnh viện với ông nội.
Cô vừa vào nhà, đang thay giày ở cửa thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Cô vội vàng mở khóa túi xách, lấy điện thoại ra, thấy là Cố Khiết Thần gọi đến thì lập tức nghe máy.
Tưởng là Cố Khiết Thần kiểm tra chuyên cần, bên kia còn chưa nói gì, cô đã nhanh nhảu nói: “Khiết Thần, em ngoan lắm nhé, bây giờ em đang ở chung cư rồi. Em sẽ nghỉ ngơi đầy đủ rồi lại đến bệnh viện, anh không cần lo cho em đâu”.
Cố Khiết Thần bình thản đáp lại: “Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi cảm giác giọng nói của anh là lạ, không khỏi nói: “Khiết Thần, có chuyện gì sao? Giọng nói của anh lạ lắm…”
Bên kia dừng lại mấy giây, hời hợt đáp: “Không có gì, anh phải đi công tác một chuyến, bây giờ đang ở sân bay rồi”.
“Hả? Đột ngột vậy sao?”.
Tuy Cố Khiết Thần thường xuyên đi công tác, nhưng bây giờ ông nội bị như vậy, tình hình còn chưa ổn định, vậy mà anh lại rời đi để xử lý việc công vào lúc này?
“Ừ”, Cố Khiết Thần không có ý định giải thích nhiều: “Phía ông nội anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bác sĩ sẽ chăm sóc ông chu đáo. Việc em cần làm là tự chăm sóc tốt cho bản thân, biết chưa?”.
Cố Khiết Thần trước giờ làm gì đều có lý do, anh không muốn nói nhiều thì Hứa Tịnh Nhi cũng không truy hỏi đến cùng nữa.
Chắc là quả thực có chuyện gì đặc biệt gấp, nên anh mới lựa chọn đi công tác vào lúc này. Anh đã đủ phiền lòng rồi, cô không thể để anh trong lúc đi công tác còn phải lo cho ông nội và cô.
Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho ông nội và em”.
“Nhưng Khiết Thần, lúc nào thì anh về?”.
Dường như Cố Khiết Thần trầm ngâm một lát mới đưa ra câu trả lời: “Chắc là khoảng hơn nửa tháng”.
Như vậy thì hơi lâu, trước kia Cố Khiết Thần đi công tác, cùng lắm chỉ một tuần, vậy mà lần này lại mất nhiều thời gian như vậy, anh phải xử lý chuyện gì khó nhằn sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức định hỏi ra miệng, thì nghe thấy tiếng của trợ lý Lâm vang lên ở bên kia điện thoại: “Cố tổng, chúng ta phải lên máy bay rồi”.
Hứa Tịnh Nhi không muốn làm phiền anh lên máy bay, lập tức nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng, đổi thành: “Khiết Thần, anh lên máy bay đi, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em”.
“Ừ”.
Cố Khiết Thần đáp lại rồi tắt điện thoại một cách lưu loát.
Nghe tiếng tút tút tút, Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, bỗng dưng cảm thấy có chút không quen.