Chương
Chờ anh gặp được cô, thì sẽ không đơn giản là quỳ bàn phím hay quỳ bàn giặt là có thể giải quyết được nữa. Cô phải nghĩ xem trừng phạt anh như thế nào mới có thể nguôi giận.
Ngay cả cô Lâm cũng cằn nhằn: “Sao cậu chủ vẫn chưa đến nhỉ? Cuộc họp này không có kết thúc luôn sao? Hay là… tôi gọi cho Tiểu Lâm hỏi xem sao?”.
Hứa Tịnh Nhi lạnh lùng ngăn lại: “Chị không cần gọi, muốn đến thì tự nhiên sẽ đến, không muốn đến thì cũng không cần”.
Sao cô Lâm có thể không nghe ra sự tức giận của cô chứ, nhưng cũng khó trách cô, vì cô đã khoan dung lắm rồi. Làm việc ở nước ngoài thì không nói làm gì, về nước rồi mà vẫn dửng dưng như vậy.
Nhưng dù sao cô Lâm vẫn muốn hai người họ hòa thuận, nên vẫn định nói đỡ mấy câu cho cậu chủ nhà mình, để Hứa Tịnh Nhi nguôi giận. Còn chưa mở miệng, thì chuông điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đã vang lên.
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra nhìn màn hình, trên đó nhấp nháy ba chữ Cố Khiết Thần…
Hừ, cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho cô rồi sao? Chịu liên lạc với cô rồi sao? Ai không biết còn tưởng anh và cô không còn bất cứ mối quan hệ gì cơ đấy!
Cô Lâm mắt tinh, thấy thế liền nở nụ cười rạng rỡ khiến khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn: “Cô chủ, cô xem, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ mà hết bận thì chắc chắn sẽ gọi ngay cho cô, chẳng phải bây giờ đang gọi cho cô sao? Cô cũng biết là… cậu chủ trước giờ rất bận, cô đại nhân đại lượng đừng chấp cậu ấy”.
Không chấp anh?
Nửa tháng trước còn được, nhưng bây giờ thì rất khó.
Vừa nãy cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu Cố Khiết Thần không giải thích, xin lỗi cô tử tế, và đảm bảo không có lần sau, thì đừng hòng được cô tha thứ.
Hứa Tịnh Nhi không nghe máy ngay, mà chờ chuông reo một lúc, cô mới chậm rãi bấm nút nghe, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Anh đã về chung cư rồi, bây giờ em về đi, anh có chuyện muốn nói với em”.
Trước đó anh nói là sẽ đến bệnh viện, kết quả không đến mà lại về chung cư? Sao nào? Anh định hạ mình khép nép xin lỗi cô, nhưng không muốn để người khác nhìn thấy sao?
Được thôi, cô cũng muốn xem xem anh sẽ nói gì với cô.
Từ trước đến nay cô chưa từng được nghe anh nói bất cứ lời ngọt ngào nào, lần này chắc cô có thể lấy lại cả gốc lẫn lãi đấy nhỉ?
“Vâng”, lúc trả lời, Hứa Tịnh Nhi vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt, để duy trì dáng vẻ tức giận của cô.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy chào cô Lâm, cô Lâm hiểu ý mỉm cười, phẩy tay nói: “Về đi, về đi, ở đây có tôi trông nom là được rồi, hai người cũng phải hơn một tháng không được gặp nhau, tối nay hãy nói chuyện gì đó cho thoải mái đi…”
Nói đến câu cuối, cô ấy còn nháy mắt.
Sao Hứa Tịnh Nhi không nhìn ra được hàm ý của cô ấy chứ? Tuy cô chuẩn bị về để tính sổ với Cố Khiết Thần, nhưng vẫn bị cô Lâm trêu chọc khiến cho gò má đỏ ửng.
Cô không nói chuyện nữa mà xách túi, nhanh chân rời khỏi phòng bệnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười vang lên sau lưng.