Chương
Lúc này bóng tối đã buông xuống, đèn nê-ông trong thành phố sáng rực. Bởi vì là giờ cao điểm tắc xe lúc tan làm, nên xe của Hứa Tịnh Nhi cứ đi lại dừng, nhưng cô không nóng lòng, còn có ý định để Cố Khiết Thần phải chờ đợi.
Dù sao cô cũng chờ anh hơn một tháng rồi.
Khoảng hơn một tiếng sau, cuối cùng xe của Hứa Tịnh Nhi cũng lái vào bãi đỗ xe của chung cư. Cô tắt máy, đẩy cửa xuống xe, đi về phía thang máy.
Trong thời gian ngắn ngủi đi thang máy, trong đầu cô đã hiện lên vô số cảnh tượng Cố Khiết Thần “xin lỗi” hoặc là “lấy lòng” cô, nhưng với cá tính của anh thì quả thực khó mà tưởng tượng. Anh sẽ làm thế nào đây?
Cuối cùng cô cũng đứng ở cửa chung cư.
Lúc tìm chìa khóa trong túi xách, trong đầu cô không khỏi hiện lên suy nghĩ, đằng sau cánh cửa này, liệu Cố Khiết Thần có chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì đó cho cô không nhỉ…
Cái khác không nói, ít nhất cũng tặng cô một bông hồng chứ!
Cô thừa nhận, khi cô đọc báo nhìn thấy Cố Khiết Thần tặng hoa hồng cho cô chủ của Tả Thị, cô vẫn có chút đau lòng, bởi vì Cố Khiết Thần quả thực chưa từng chính thức tặng hoa cho cô lần nào.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô không khỏi vểnh lên, nhưng rất nhanh lại bị nén xuống.
Khi mở cánh cửa chung cư, nhìn thấy căn phòng yên tĩnh và lạnh lẽo, tất cả tưởng tượng của Hứa Tịnh Nhi đều tắt ngúm.
Không có bất cứ niềm vui bất ngờ nào, không có hoa, cũng không có điều gì đặc biệt như trong tưởng tượng của cô…
Cố Khiết Thần không muốn sống nữa, hay là không hề biết mình đã làm sai điều gì?
Hứa Tịnh Nhi mím môi, kìm nén lửa giận đang bùng lên. Cô đặt túi xách lên tủ giày, nhanh chóng thay giày sang dép lê, rồi vào phòng.
Trong phòng khách không có ai, đèn trong phòng ngủ cũng không bật. Không cần đoán cũng biết chắc chắn anh đang ở phòng làm việc, nhưng anh quả thực có nhiều việc phải làm như vậy sao?
Hứa Tịnh Nhi đi về phía phòng làm việc, cửa phòng không khóa, ánh đèn rọi từ bên trong ra. Lúc cô bước vào, đầu tiên là nhìn về phía bàn làm việc, không thấy bóng dáng Cố Khiết Thần đâu. Sau đó cô nhìn quanh phòng làm việc mới thấy anh đang đứng ở ngoài ban công, quay lưng về phía cô, một tay tùy ý đặt trên lan can, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe. Tay còn lại của anh đang cầm điện thoại, kề vào tai gọi điện thoại.
Hứa Tịnh Nhi bất giác cất bước đi tới.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Ừ, em gửi thời gian cho anh, anh sẽ bảo người đi đón em”.
Câu nói này đã thành công khiến Hứa Tịnh Nhi dừng bước.
Rõ ràng chỉ là cuộc nói chuyện rất bình thường, nhưng lại khiến trái tim cô nhói lên, trong lòng ngập tràn cảm giác khó chịu mơ hồ.
“Em” trong miệng anh là ai? Là cô chủ của Tả Thị sao?
Cho dù cô không hề muốn nghĩ về hướng đó, nhưng vẫn không khống chế được suy nghĩ của mình, chắc hẳn đây chính là giác quan thứ sáu đáng sợ của phụ nữ.