Chương
Cô khựng lại rồi chau mày: “Trừ khi…quản lý cấp cao của tập đoàn Cố Thị xảy ra tình hình biến động, đến cả tỉ lệ cổ phiếu cũng có vấn đề”.
Trợ lý Lâm nghe đoạn đầu thì đã cảm thấy mất tự nhiên rồi. Uống được ngụm nước, còn chưa kịp nuốt thì đã bị đoạn sau của cô làm cho bị sặc, ho khù khụ.
“Ây da, trợ lý Lâm, anh không sao chứ?”, Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay ra vỗ lưng anh.
“Không, không…khụ khụ…không sao!”
Trợ lý Lâm lắc đầu, lập tức đứng dậy, né cánh tay của Hứa Tịnh Nhi. Anh ta vội vàng lùi lại, né cả ánh mặt của cô và lắp bắp nói: “Tôi, tôi quay về làm việc, cô…cứ tự nhiên”.
Nói xong trợ lý Lâm mặc kệ Hứa Tịnh Nhi. Anh ta nhanh chóng quay người, lao đi.
Hứa Tịnh Nhi nhìn theo bóng lưng anh ta, nhếch miệng cười. Phản ứng lớn như vậy, có trẻ con mới tin. Xem ra trợ lý Lâm biết những chuyện này và rất có khả năng trong những lời cô vừa nói, có một phần là sự thật.
Mặc dù tạm thời cô chưa thể khẳng định nhưng chắc chắn là nội bộ tập đoàn Cố Thị xảy ra vấn đề, và cấp trên của cô chính là người do Tả Thị cứ đến để ra đòn chiến lược…
Vậy nên trợ lý Lâm mới có thái độ như vậy khi biết cô là thư ký của Tả An.
Cũng may mà có phản ứng của anh ta nên cô mới hiểu rõ hơn. Chỉ có điều, Tả An chọn cô làm thư ký rốt cuộc là vì nhận ra năng lực của cô hay là có ý khác?
Hoặc cũng có thể ngay từ đầu cấp trên lựa chọn để lộ thân phận trước mặt cô không phải là ngẫu nhiên.
Chỉ là, nếu cấp trên đại nhân có ý đồ khác thì vì sao lại chọn cô? Vì cô là vợ cũ của Cố Khiết Thần, hay cảm thấy cô có thể khiến Cố Khiết Thần kiêng dè?
Chẳng lẽ chỉ vì Cố Khiết Thần từng nhắn nhủ anh ta để ý tới cô nhiều hơn, nên nhận định cô là người đặc biệt trong lòng Cố Khiết Thần?
Bí ẩn này chưa được giải đáp đã xuất hiện thêm bí ẩn khác, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy… dù cô có thêm mấy cái não cũng không nghĩ ra được.
Bây giờ xem ra chỉ có thể án binh bất động, đi bước nào tính bước đó.
Một đồng nghiệp khác đi vào, cô hỏi cách sử dụng máy pha cà phê, sau đó pha một tách cà phê mang đến văn phòng Phó tổng giám đốc.
Lúc cô gõ cửa vào phòng, Tả An vừa gọi điện thoại xong, quay lại nhìn cô.
Hứa Tịnh Nhi tiến lên, đưa cà phê cho anh ta: “Nghe nói pha cà phê là kỹ năng đầu tiên mà thư ký cần có, cho nên tôi pha một tách mời anh nếm thử, anh xem có hợp khẩu vị không”.
“Cảm ơn”.
Tả An thản nhiên cười, nhận lấy cà phê, nâng tách lên nhấp môi, sau đó khẽ nhíu mày: “Cô thêm sữa vào à?”.
“À…”, Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, cười nói: “Ngại quá, tôi quen cho thêm một ít sữa, nếu anh uống không quen thì để tôi pha lại tách khác cho anh”.
Tả An lắc đầu: “Hôm nay không cần, cô chuẩn bị đi, giờ chúng ta phải đi gặp một khách hàng”.