Chương
“Vâng, được”, Hứa Tịnh Nhi đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy cấp trên đại nhân, anh thích uống cà phê thế nào? Sau này tôi sẽ pha theo sở thích của anh”.
Tả An đặt tách cà phê chỉ uống một ngụm xuống, trả lời: “Cà phê đen là được”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi. Bây giờ chúng ta đi luôn sao? Tôi đi nói Kiều Sở chuẩn bị xe”.
“Ừ”.
Mười phút sau, Tả An và Hứa Tịnh Nhi đi đến cửa thang máy. Hứa Tịnh Nhi tiến lên, nhấn nút thang máy. Thang máy vẫn chưa tới, trong lúc chờ đợi, Tả An bỗng nhìn sang Hứa Tịnh Nhi bây giờ đã lùi về phía sau anh ta.
Cô khẽ cúi thấp đầu, bên mai có sợi tóc rủ xuống, che đi mắt cô. Tả An liếc nhìn qua khóe mắt, bóng người cao lớn đang đi tới từ một phía khác, anh ta bỗng nhiên quay mặt về phía Hứa Tịnh Nhi, sau đó đưa tay, vén tóc cô ra sau tai.
Động tác này quá đột ngột, Hứa Tịnh Nhi hoàn toàn không kịp phản ứng. Cô ngẩn ngơ ba giây, sau đó vô thức lùi về sau. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô theo bản năng liếc nhìn người tới, động tác định lùi về sau của cô bị cô kìm lại.
Cô không những không lùi, không tránh né, mà thậm chí còn cong môi cười, hiện lên vẻ xấu hổ, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào: “Cảm ơn”.
Dường như Tả An cũng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, ngạc nhiên mất một giây, nháy mắt đã biến mất.
Anh ta cũng cười dịu dàng với cô, sau đó thu tay về.
Bên kia, Cố Khiết Thần và Tả Tư cũng vừa đi tới, dừng lại.
Tả An lịch sự gật đầu với Cố Khiết Thần, chào hỏi: “Cố tổng”.
Cố Khiết Thần vẫn không bày tỏ cảm xúc gì như trước, dường như không nghe thấy anh ta nói, ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn anh ta, môi mím chặt, trong đáy mắt sâu thẳm không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc nào.
Chỉ là, không biết có phải là ảo giác hay không, cô bỗng cảm giác được trên người Cố Khiết Thần toát ra sự phẫn nộ.
Tả Tư vẫn nhìn Tả An bằng ánh mắt kiêu ngạo khinh bỉ như vậy. Lúc thang máy đến, rõ ràng cô ta đến sau, nhưng lại hùng hồn nói: “Tả An, cậu đợi lượt sau đi, tôi không muốn đi cùng thang máy với cậu, kinh tởm chết tôi”.
Tả An dường như đã quen với cách hành xử của cô ta, lịch sự lùi lại một bước, nhường chỗ.
Nhưng bộ dạng của anh ta vẫn không làm Tả Tư hài lòng, ngược lại ánh mắt nhìn anh ta càng thêm giễu cợt. Cô ta nhấc chân đi vào, hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống, sau đó khôi phục dáng vẻ tao nhã, nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, chúng ta đi trước thôi”.
Lúc này, Cố Khiết Thần mới nhìn sang Tả An, xuất phát từ sự tu dưỡng, anh cũng khẽ gật đầu với anh ta, sau đó bước vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của hai bên.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, tôi… tôi có thể hỏi rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô Tả là gì không?”.
Mặc dù cô không muốn tìm hiểu sâu về chuyện riêng tư của cấp trên đại nhân, nhưng cô đã bước vào ván cờ này, cô cũng không thể cứ mơ hồ mãi như vậy. Lúc nãy, động tác của cấp trên đại nhân với cô quá mờ ám, với mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần của bọn họ thì không thích hợp làm hành động như vậy, nhưng anh ta đã làm.
Còn làm ở ngay trước mặt Cố Khiết Thần và Tả Tư.