Chương
Trong đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi lóe lên tia sáng, cô xoay bàn chân, bước từng bước về phía đó.
Cô đi đến cửa văn phòng Tổng giám đốc, dán tai vào ván cửa nghe động tĩnh ở bên trong, quả thật một mảnh yên tĩnh. Cô lại xoay tay nắm cửa, cửa đã bị khóa.
Nhưng… dù sao cô cũng từng chạy nhiều bài báo như vậy, kỹ năng đầy mình, chuyện mở khóa đối với cô mà nói không khó.
Tình thế ép buộc, cô không quan tâm đến đạo đức gì nữa.
Hứa Tịnh Nhi lấy một chiếc kẹp nhỏ trên tóc xuống, thao tác một phen ở khóa cửa. Nửa phút sau, cửa đã được cô nhẹ nhàng mở ra.
Cô thò đầu vào trong trước, nhìn quanh. Bên trong tối đen, rất yên tĩnh, cũng không có ai. Ngay sau đó, cô đẩy cửa ra, đi vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô cũng không dám mở đèn, sợ lỡ như có ai vào nhìn thấy thì phiền phức to. Cô chỉ cầm điện thoại mở đèn pin, soi sáng cho mình.
May là cô đã vào văn phòng vô số lần, cô nhắm mắt cũng có thể biết được cách bài trí trong này như thế nào. Cho nên, cô thuần thục đi đến bàn làm việc, nhanh chóng lật tìm.
Trên bàn có rất nhiều tài liệu, toàn là báo cáo, nghiệp vụ và một vài hợp đồng hợp tác,… của công ty. Cô liếc mắt qua, không phát hiện tài liệu gì khả nghi hoặc khác thường.
Với suy đoán của cô, tài liệu của Cố Hùng chắc chắn liên quan đến việc điều động quản lý cấp cao của công ty, hoặc là phân chia cổ phần công ty. Thứ cô muốn tìm phải có quan hệ với những cái đó.
Trên bàn làm việc không có, cô lại lật tìm tủ sách ở phía sau, nhưng vẫn không có. Cuối cùng, cô nhìn sang két sắt thật lớn đặt ở chính giữa tủ sách.
Nếu ở nơi khác đều không có, có lẽ là cất ở trong này.
Chỉ là… cô không biết mật mã của két sắt!
Hơn nữa, mấy cái két sắt không thể động vào bừa bãi, lỡ như Cố Khiết Thần cài đặt hệ thống tự động báo cảnh sát gì đó, chẳng phải cô sẽ bị bại lộ ngay sao?
Nhưng nếu cô từ bỏ két sắt này thì manh mối lại đứt đoạn.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, đang băn khoăn thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Bởi vì quá yên tĩnh nên cô nghe được vô cùng rõ ràng, tiếng bước chân đó đi về phía văn phòng, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ!
Hỏng bét, có người đến, hay là Cố Khiết Thần về rồi?
Hứa Tịnh Nhi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, bất kể là ai cũng không thể để người đó phát hiện cô nửa đêm lẻn vào văn phòng Tổng giám đốc, hơn nữa thân phận của cô còn nhạy cảm và lúng túng như vậy…
Hứa Tịnh Nhi vội vàng tắt đèn pin điện thoại đi, nhanh chóng luồn ra từ sau bàn làm việc, bất chấp tất cả dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phòng nghỉ nối liền với văn phòng.
Nếu là trợ lý Lâm hoặc nhân viên khác, nửa đêm đến văn phòng cùng lắm cũng lấy vài tài liệu gì đó rồi sẽ rời đi. Nếu là Cố Khiết Thần, anh về đây cũng chỉ để làm việc, phạm vi hoạt động sẽ chỉ ở văn phòng.
Cô tạm thời trốn vào phòng nghỉ, có lẽ là nơi an toàn, sau đó tìm cơ hội rời đi là được.