Chương
Hứa Tịnh Nhi tay chân lanh lẹ, lại quen thuộc nơi này. Khi người đến mở cửa bước vào, tay cô đã mở khóa cửa phòng nghỉ. Sau đó, ngay khi bóng người đó mở đèn trong văn phòng lên, cô đã lướt nhanh vào trong phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại hầu như không phát ra một tiếng động nào.
Cô dựa người vào sau cửa, hít thở sâu vài lần, bình ổn tâm trạng kích động khẩn trương của mình, sau đó mới mở hé cửa phòng nghỉ ra lần nữa, nhìn ra ngoài.
Bóng người quen thuộc dần dần lọt vào mắt cô, quả nhiên là Cố Khiết Thần.
Cũng giống như cô dự liệu, sau khi Cố Khiết Thần vào thì đi thẳng đến phòng làm việc. Nhưng anh không ngồi xuống làm việc, mà là cầm một trong những tài liệu đó lên, dựa vào ghế, lật xem tài liệu.
Đây là nhất thời quay về xem tài liệu phải không? Vậy có lẽ xem xong rồi sẽ đi phải không?
Hứa Tịnh Nhi âm thầm thở phào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, định đợi Cố Khiết Thần xử lý xong việc đi rồi, cô cũng có thể rời khỏi.
Mặc dù cô đến văn phòng của Cố Khiết Thần rất nhiều lần, nhưng cô chưa vào phòng nghỉ này lần nào. Cô nhìn quanh một vòng, cách bài trí đơn giản già dặn, hệ màu lạnh, là phong cách của Cố Khiết Thần.
Cũng không biết tài liệu đó có ở phòng nghỉ hay không?
Dù gì vào cũng vào rồi, Hứa Tịnh Nhi nghĩ, chi bằng tiện thể tìm một vòng cũng tốt.
Thế là, cô bước đi nhẹ nhàng, trước tiên đến chỗ tủ sách, cầm đèn pin điện thoại chiếu sáng, tìm quanh một vòng, không phát hiện được gì. Cô lại đi đến tủ đầu giường, lần lượt kéo ngăn kéo ra, trong đó cũng không phát hiện có tài liệu gì.
Hứa Tịnh Nhi bĩu môi, ánh mắt lướt qua tủ đầu giường, nhìn thấy trên đó có không ít chai lọ. Cô cầm một trong số đó lên, vặn nắp ra xem, bên trong toàn là thuốc viên.
Cô muốn xem là thuốc gì, nhưng số chai lọ đó toàn là chai trắng, bên ngoài cũng không có tên hay lời thuyết minh, không thể biết được đây là thuốc gì.
Chỉ là… trên tủ đầu giường trong phòng nghỉ của Cố Khiết Thần sao lại có nhiều thuốc như vậy? Trông anh cũng không giống như bị bệnh? Hay là… chỉ là thuốc bổ bình thường?
Không đúng, xưa nay Cố Khiết Thần không uống thuốc bổ, anh thích vận động hơn, bao năm nay luôn duy trì vận động để cơ thể mình khỏe mạnh.
Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ đến xuất thần, bỗng tiếng bước chân bên ngoài lại tiến về phía phòng nghỉ.
Đợi cô hoàn hồn lại, tiếng bước chân đó đã dừng ở trước cửa, một giây sau là sẽ đẩy cửa vào.
Làm sao đây? Cô không thể bị phát hiện!
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn trốn vào phòng rửa tay trong phòng nghỉ, nhưng khoảng cách quá xa, chắc chắn cô chạy tới đó không kịp, trong phòng cũng không có vật gì lớn có thể che chắn cho cô. Sau đó, cô lại nghĩ tới trốn dưới gầm giường, nhưng… giường này sát với sàn nhà, hoàn toàn không có chỗ trống cho cô chui xuống.
Thấy cửa đã mở ra từ từ, Hứa Tịnh Nhi sốt sắng, không nghĩ được gì nhiều nữa, cô nằm thẳng lên giường, nép về phía góc tường, sau đó kéo chăn trùm kín cả người mình.
Cửa được mở ra, tiếng bước chân đi vào.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng biến mình thành bức tượng, không dám động đậy, thậm chí ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại.
Lách cách một tiếng, đèn phòng nghỉ cũng sáng lên, cơ thể Hứa Tịnh Nhi căng cứng.