Chương
Cô nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt trông đầy ý vị. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Cơn đau cứ ập tới từng cơn. Cô không nghĩ linh tinh nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng lật tài liệu của Tả An.
Một lúc sau, Tả An thấy hơi thở của Hứa Tịnh Nhi trở nên nặng nề. Anh ta quay qua nhìn thì thấy khuôn mặt cô trắng bệch. Môi cũng trở nên nhợt nhạt.
Anh không biết phụ nữ tới ngày đó thì mình phải làm thế nào. Lẽ nào cứ để mặc cho đến khi cơn đau kết thúc hay sao?
Bất giác, Hứa Tịnh Nhi co dúm người lại, nằm ra sô pha và đặt hai tay lên bụng. Cơ thể cô khẽ run lên.
Nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng là đang đau lắm. Cô khẽ mím môi, thi thoảng còn r ên rỉ. Cũng không biết là do đã quen không dám kêu lớn hay là sợ ảnh hưởng tới Tả An nữa.
Tả An chau chặt mày, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa.
Anh ta đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi ra cửa. Anh ta bước khẽ khàng, cố gắng không đánh thức Hứa Tịnh Nhi.
Mười lăm phút sau, anh ta mang vào một cốc nước ấm và một cái túi nhỏ. Tả An bước tới bên ghế, ngồi xuống, khẽ vỗ vào vai Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, dậy nào”.
Hứa Tịnh Nhi đau lắm, cố gắng mở mắt ra nhưng không thể tập trung được.
“Tôi hỏi rồi, uống thuốc giảm đau sẽ đỡ hơn chút. Cô uống một viên đi”.
Tả An đưa thuốc tới miệng cô. Tịnh Nhi ngậm vào miệng, ngoan ngoãn uống thêm ngụm nước.
Giúp cô uống thuốc xong, Tả An lấy một cái gối kê dưới đầu Hứa Tịnh Nhi.
Văn phòng của anh ta không chuẩn bị chăn hay gì, chỉ có duy nhất chiếc áo vest. Thế là anh ta cẩn thận đắp lên bụng của Hứa Tịnh Nhi. Sau đó Tả An lấy điều khiển, bật chế độ sưởi ấm trong phòng.
Căn phòng dần trở nên ấm áp hơn. Tả An thấy sắc mặt Hứa Tịnh Nhi đã đỡ hơn thì thở phào, về bàn làm việc tiếp.
Thang máy lên tới đỉnh tòa nhà.
Khiết Thần và trợ lý Lâm bước ra, đi về phía phòng làm việc. Lúc đi qua văn phòng của Tả An, thấy nhân viên không hề làm việc mà túm lại với nhau như đang xem gì đó. Họ vừa xem còn vừa bàn tán vô cùng hào hứng.
Khiết Thần và trợ lý Lâm bước tới mà họ cũng chẳng để ý. Vẫn đang tập trung thảo luận.
Nhân viên : “Trước đây tôi đã cảm thấy giữa họ có gì đó không ổn rồi. Quả nhiên, giác quan thứ sáu luôn chuẩn mà”.
Nhân viên : “Nói vậy thì lẽ nào bọn họ đã yêu nhau rồi? Trời ơi, cô ấy may mắn ghê, gặp được một người đàn ông siêu cấp. Tại sao không phải là tôi chứ?”
Nhân viên thứ ba: “Đó không phải là may mắn mà là phải có chiêu. Cô xem… cô ngây ngô thế kia thì làm được gì?”
Nhân viên : “Nhìn thấy cảnh tượng này thật đúng là…Ước gì mình được như cô ấy”.
Trợ lý Lâm cảm thấy tò mò. Có chuyện yêu đương gì ở đây vậy? Ai thế ai thế?