Chương
Thế là thói hóng hớt nổi nên, anh ta bèn hỏi: “Mọi người đang nói ai đấy?”
Nhân viên không nhận ra giọng ai nên đáp lại một cách vô thức: “Không phải là rõ ràng lắm rồi sao? Phó tổng giám đốc và thư ký Hứa đó”.
“…”
Trợ lý Lâm khựng người, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Anh ta nhìn Khiết Thần theo phản xạ, mong là Khiết Thần không nghe thấy. Thế nhưng Khiết Thần cũng đã khựng bước.
Trợ lý Lâm giật mình.
Lúc này tất cả đều nhìn Khiết Thần. Họ sợ tới tái mặt. Một nhân viên vội vàng nói với người đang phát đoạn video: “Mau, tắt đi, Cố tổng, Cố tổng…”
Thế nhưng người nhân viên kia cũng hoảng loạn, không kịp phản ứng đã làm rơi điện thoại xuống đất mất rồi. Đoạn video vẫn đang phát.
Trợ lý Lâm nhìn xuống, đó là đoạn video khoảng một phút. Người trong đoạn video chính là Tả An và Hứa Tịnh Nhi.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên thì thấy sếp mình cũng đang nhìn chăm chăm video.
Trợ lý Lâm vội vàng bước tới, cúi người nhặt điện thoại, nhanh chóng xóa đoạn video rồi tức giận đập vào đầu đám nhân viên kia: “Giờ đi làm, ai cho phép làm mấy chuyện vớ vẩn này vậy? Hơn nữa, còn dám quay trộm lãnh đạo, xì xầm bàn tán, có phải chán làm rồi không?”
Lúc trợ lý Lâm đang giáo huấn đám nhân viên thì Khiết Thần vẫn đứng chết lặng tại chỗ. Sau đó anh không nói gì, cứ thế quay người đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Năm phút sau, trợ lý Lâm gõ cửa phòng.
Đợi đến khi trong phòng vang lên tiếng “vào đi” không mang chút độ ấm nào, anh ta bất giác rùng mình, hít sâu một hơi rồi mới nhắm mắt đẩy cửa đi vào.
Bầu không khí trong văn phòng nặng nề một cách lạ lùng.
Trợ lý Lâm chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, âm thầm quan sát Cố Khiết Thần. Rõ ràng anh vẫn không có cảm xúc gì như thường, nhưng anh ta lại cảm thấy bên dưới sự bình tĩnh đó là sóng ngầm vô tận.
Anh ta nhất thời không khắc chế được bản thân, buột miệng hỏi: “Cố tổng, anh có ổn không?”.
Cố Khiết Thần đang ký tên lên tài liệu, nghe vậy động tác dừng lại, nâng mí mắt lên, đôi mắt đen vô cùng thâm trầm. Anh nhếch khóe môi, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tôi có chỗ nào không ổn?”.
“…”.
Giờ phút này, trợ lý Lâm chỉ muốn tát mình một cái. Anh ta đúng là chuyện không nên nhắc tới lại cứ mở miệng hỏi.
“Khụ”.
Trợ lý Lâm hắng giọng, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà miễn cưỡng chuyển sang chủ đề khác: “Cố tổng, lúc nãy tôi đã răn đe những nhân viên cấp dưới rồi. Tôi sẽ gửi cho mỗi người một bức thư cảnh cáo, anh thấy giải quyết như vậy có được không?”.
Cố Khiết Thần hạ mắt xuống: “Tùy anh”.
Trợ lý Lâm âm thầm thở phào, biết chuyện này qua rồi, anh ta lại tỏ ra lanh lẹ: “Cố tổng, tôi ra ngoài pha một tách cà phê cho anh”.