Chương
Hứa Tịnh Nhi ngây ra tại chỗ, đứng sững nhìn chằm chằm Tả An mười mấy giây, sau đó đột nhiên quay người, chạy ra khỏi văn phòng.
…
Hứa Tịnh Nhi tạm thời không thể ở gần cấp trên đại nhân được nữa, thế nên cô lấy điện thoại, đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống quán cà phê dưới lầu ăn bánh bình tĩnh lại.
Ai ngờ cô vừa mới bước vào thang máy, Cố Khiết Thần cũng bước vào cùng một thang máy.
Ở cùng một công ty, gặp mặt là điều không thể tránh khỏi, Hứa Tịnh Nhi chỉ đành tránh ánh mắt đi chỗ khác, xem như không thấy anh.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống.
Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần đứng mỗi người mỗi góc, ai cũng không nói gì, trong thang máy yên tĩnh vô cùng.
Ngay khi thang máy sắp đến tầng một, giọng anh đột nhiên vang lên.
“Ai cũng được, cậu ta thì không được”.
Một câu đột ngột như vậy khiến Hứa Tịnh Nhi ngây người. Cô chớp mắt, nhất thời không biết là mình sinh ra ảo giác, hay là thật sự đã nghe thấy câu nói đó.
Ting một tiếng, thang máy đến tầng một, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Nhưng cửa chưa mở ra hoàn toàn, Cố Khiết Thần lại đưa tay ấn nút đóng cửa, khe hở đã mở ra được một chút lại đóng lại.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu sang, nhìn người đàn ông đã xoay người đối điện với cô. Cô khẽ mím môi, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với tôi sao?”.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt Hứa Tịnh Nhi, môi anh lại động đậy, lặp lại câu nói vừa rồi: “Ai cũng được, cậu ta thì không được”.
Hóa ra đúng là đang nói chuyện với cô.
Mặc dù câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng hiểu được anh đang nói tới chuyện gì.
Cố Khiết Thần cũng đã nghe thấy tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cũng cảm thấy giữa cô và cấp trên đại nhân thật sự có quan hệ mờ ám, cho nên mới nói với cô như vậy.
Ai cũng được, cậu ta thì không được, nghĩa là cô ở bên ai cũng được, chỉ có cấp trên đại nhân là không được đúng không?
Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi, đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ hiện lên vẻ giễu cợt tột cùng. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì của anh. Cô làm như không nghe rõ anh nói gì, hỏi lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa nghe”.
Cố Khiết Thần vẫn không ngại phiền nói lại lần nữa: “Ai cũng được, cậu ta…”.
Lần này, Hứa Tịnh Nhi không đợi anh nói hết, bất ngờ đưa tay tát anh một cái thật mạnh.
Anh không tránh né, để mặc cái tát đó rơi xuống mặt mình. Lời nói của anh chỉ dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục nói hết câu: “Tả An không được”.