Chương
Hứa Tịnh Nhi dùng sức rất mạnh, cô không biết Cố Khiết Thần có đau không, nhưng tay cô thì rất đau. Thậm chí khi thấy anh bình tĩnh lặp lại lời nói với cô, cô thật sự chỉ muốn tát anh thêm vài cái.
Cô nhắm mắt lại, đè nén sự giận dữ dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Anh bình tĩnh như vậy, cô cũng không muốn vì một câu nói của anh mà dễ dàng mất kiểm soát.
Hứa Tịnh Nhi cười giễu, trả lời một cách mỉa mai, dùng câu nói vừa rồi của anh đáp lại anh: “Cố Khiết Thần, ai cũng được, anh thì không được!”.
Cô mập mờ với ai, yêu ai, ai cũng có thể nói, thảo luận hoặc ngăn cản, chỉ có Cố Khiết Thần là không có tư cách nói cô nửa chữ! Càng đừng nói tới chuyện đánh giá được với không được!
“Cố Khiết Thần, tôi không biết rốt cuộc anh dùng lập trường gì để nói với tôi lời này, nhưng anh không cảm thấy mình nực cười sao? Là anh cố chấp muốn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa tôi và anh, là anh muốn giữa tôi và anh hoàn toàn trở thành người lạ, là anh không chút nể tình đẩy tôi ra khỏi thế giới của anh!”.
“Bây giờ anh nói với tôi lời này, anh có thấy mình can thiệp quá nhiều không? Ồ… Hay là anh cảm thấy tôi từng là vợ anh, cho dù chúng ta ly hôn rồi, cho dù anh vô tình với tôi như thế, tôi vẫn phải nghe lời anh? Anh nói không cho tôi yêu ai thì tôi không được yêu người đó? Anh và Tả An đối đầu nhau, Tả An là kẻ địch của anh, cho nên tôi không được ở bên kẻ địch của anh, là ý này sao?”.
“Nếu anh nghĩ như vậy, nếu anh cho rằng là như vậy, thế thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm theo ý anh. Thậm chí những gì anh càng không muốn nhìn thấy, tôi càng muốn làm điều đó!”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông trước mặt. Khi cô nói những lời này, sắc mặt người đàn ông có sự thay đổi. Hình như là anh chau mày, nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Để mà nói cô hận Khiết Thần ở điều gì nhất thì đó chính là điều này. Dù cô có đánh anh bao nhiêu lần thì cũng giống như đánh vào bịch bông vậy, anh khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Bên ngoài có người ấn nút, cửa thang máy một lần nữa mở ra. Nhân viên đứng bên ngoài định bước vào, thấy bầu không khí như vậy thì không dám bước vào nữa, cứ thể lỉnh đi mất.
Hứa Tịnh Nhi đứng im tại chỗ, đợi cho thang máy mở ra hết cô bèn lạnh lùng lên tiếng: “Không còn gì để nói nữa phải không?”
Cô dừng lại ba giây. Vẫn là sự im lặng chết chóc. Thế là cô quay người bước ra khỏi thang máy.
Khiết Thần nhìn theo bóng lưng cô. Anh nhích chân nhưng cuối cùng cũng không di chuyển, cho tới khi thang máy tự động đóng lại, ngăn cách hai người tuyệt đối.
Anh đứng im tầm năm phút, sau đó ấn nút lên tầng trên cùng.
Về tới phòng làm việc, Khiết Thần ngồi xuống ghế. Anh ngả người, nhắm mắt để che giấu toàn bộ cảm xúc. Khiết Thần chau mày, rõ ràng là anh đang khá không ổn.
Anh khẽ ho khụ khụ. Có lẽ do tâm trạng bị ảnh hưởng nên anh càng ho nhiều hơn. Mặt anh dần tái nhợt.
Tay anh run run. Anh kéo ngăn kéo, lấy ra vài lọ thuốc, đổ từng viên ra tay. Anh đưa thuốc vào miệng, ngửa cổ và nuốt chửng. Sau đó Khiết Thần cầm ly nước, uống thêm vài ngụm và nuốt thuốc xuống cổ họng một cách khó khăn.
Một lúc sau cơn ho dừng lại, chỉ có điều sắc mặt anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn tái nhợt. Anh lại dựa vào ghế, nhắm mắt vờ ngủ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông. Khiết Thần không hề mở mắt, chỉ thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra, ấn nút và nghe máy.
Đầu dây bên kia là Tả Tư. Cô ta kêu tên Khiết Thần, sau đó nhạy cảm nhận ra giọng anh có gì đó không ổn bèn khựng lại: “Có phải anh lại…”