Chương
Tả An mím môi, nói thẳng: “Trước đó tôi chỉ nghe thấy tin đồn nên cũng không để tâm. Thật không ngờ, Hứa Tịnh Nhi và Tả An lại nồng nàn đến vậy”.
Khiết Thần hờ hững nhìn về phía cô ta.
Một luồng khí thế nặng nề ập tới. Tả Tư á khẩu, thế nhưng vẫn không chịu buông xuôi mà tiếp tục nói tiếp: “Chẳng trách anh lại nóng ruột muốn hành động như thế”.
Thế nhưng lời nói của cô ta cũng không kích động được Khiết Thần. Anh giống như không nghe thấy và quay qua nói với người nhân viên: “Cô chọn giúp tôi một cái cavat và gói lại nhé”.Cố tổng lại phát điên rồi
Người nhân viên định gật đầu thì Tả Tư vội vàng lên tiếng: “Được rồi, tôi không nói nữa. Còn cà vạt sao có thể chọn đại được chứ. Đây là qùa tặng bố đấy, dù sao lần đầu gặp mặt thì cũng phải chu đáo chút chứ Cố tổng”.
Khiết Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Cho cô mười phút”.
Dứt lời, không đợi Tả Tư kịp phản ứng thì anh đã quay người rời đi.
Tả Tư nhìn theo bóng lưng anh. Cô ta bặm môi, chẳng còn tâm trạng để chọn nữa bèn lấy chiếc cà vạt mà người nhân viên vừa chọn trước đó: “Chiếc này đi, gói lại”.
Sau khi đã rời khỏi tầm mắt của bọn họ, Tả An mới buông tay ra.
Hứa Tinh Nhi kinh ngạc nhưng sau đó cô cảm thấy như vậy thì cô sẽ bớt ngượng hơn. Nếu không, cô mà vung tay ra trước thì đúng là chẳng khác gì qua cầu rút ván.
Ngay sau đó Tả An dừng lại, ghé sát vào cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Hứa Tịnh Nhi không hiểu nhưng cũng đứng im. Cô nhìn biểu cảm của Tả An và hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sếp, anh sao thế?”
Tả Anh chau mày, nhìn cô chăm chăm vài phút rồi nghiêm túc nói.
“Tịnh Nhi, chuyện hôm nay không phải do anh làm, lần này quả thực là ngoài ý muốn”.
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của anh ta, nói đùa: “Cấp trên đại nhân, anh nghiêm túc như vậy làm em tưởng anh định nói gì cơ, hóa ra là chuyện này à…”
“Em có khả năng phán đoán, chuyện nào là cố ý, chuyện nào là vô tình, em đều nhìn ra được, anh không cần giải thích đâu”.
Tả An hơi cụp mắt xuống, ánh mắt có chút lạc lõng: “Anh chỉ không muốn em hiểu lầm”.
Ngừng một chút, giọng nói của anh ta có chút tự giễu: “Có lẽ em cảm thấy lời giải thích của anh rất buồn cười, nhưng anh vẫn muốn giải thích với em”.
“Tịnh Nhi, anh không biết em nghĩ thế nào về tình cảm của anh dành cho em, nhưng dù sao lúc ban đầu, anh có ý đồ không trong sáng với em, nên em cảnh giác với anh, luôn tỏ vẻ kiêng dè với mọi việc anh làm. Đây là chuyện bình thường, nhưng… anh cũng không thể để em luôn giữ thái độ như vậy với anh được, đúng không nào?”.
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi dần biến mất.
Cô không có ý cười nhạo anh ta, chỉ cảm thấy anh ta hơi làm quá lên, không ngờ… vì anh ta thực lòng quan tâm, nên mới giải thích rõ ràng một chuyện nhỏ nhặt, không muốn để cô hiểu lầm.