Chương
Hiện giờ, những người có thể giữ được sự chân thành trong tình cảm, không chút giấu giếm, đúng là đếm trên đầu ngón tay.
Tả An lăn lộn trong thương trường nhiều năm, là người đã trải qua mọi âm mưu quỷ kế, vậy mà có thể nói thẳng những lời thật lòng với người mình thích không chút giấu giếm, đúng là khiến người ta vừa kinh ngạc vừa khâm phục.
Hứa Tịnh Nhi nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi”.
Nói đến cùng vẫn là cô không để ý, còn anh ta lại quan tâm, nên mới dẫn đến cảm giác chênh lệch như vậy.
Dường như không muốn thấy dáng vẻ ngượng ngập của cô, Tả An nhanh chóng thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, cười dịu dàng: “Tịnh Nhi, em không cần phải xin lỗi, em đâu có làm sai điều gì, là anh không đúng, khiến em áp lực phải không?”.
“Em cứ làm theo suy nghĩ của mình là được rồi, là anh không khống chế được bản thân, sau này anh sẽ không thế nữa”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi cắn môi, im lặng nửa phút, bàn tay cô khẽ siết chặt, sau đó lại thả lỏng, ngước mắt nhìn Tả An, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ: “Cấp trên đại nhân, thực ra anh nói cũng không sai, nếu em đã đồng ý muốn thử với anh, thì em không nên cứ giậm chân tại chỗ, như vậy là không công bằng đối với anh”.
“Thực ra vừa rồi nhìn thấy cảnh Cố Khiết Thần và Tả Tư ở bên nhau, em cũng không buồn quá đâu. Con người luôn phải tiến về phía trước, bây giờ cũng là lúc em nên tiến về phía trước rồi”.
Ngừng một chút, cô hạ giọng, cố ra vẻ thoải mái: “Có lẽ bây giờ vẫn chưa bước được dài như vậy, nhưng em sẽ cố gắng, sẽ có một ngày, em có thể sải một bước lớn, bỏ lại quá khứ phía sau”.
Đương nhiên Tả An sẽ tin lời cô.
Cô là ai chứ? Cô là Hứa Tịnh Nhi, là cô gái dù có gặp bất cứ khó khăn gì, cũng vẫn dũng cảm tiến về phía trước.
Mấy năm trước lúc chạy tin, cô vượt qua khó khăn hết lần này đến lần khác, khiến người ta phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác…
Anh ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao mình lại đối xử với cô đặc biệt như vậy. Cô mà làm nũng là anh ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, có lẽ lúc đó không hoàn toàn là vì ân tình của Cố Khiết Thần.
Anh ta nhìn cô, không nhịn được nói: “Vậy…”
Tả An muốn nói lại thôi.
“Hử?”, đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, lông mi dài cong vút, cô vô thức nghiêng đầu, dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta phải động lòng.
Trái tim Tả An đập thình thịch, không kiềm chế được tình cảm đang dâng lên trong lòng. Anh ta bước lại gần Hứa Tịnh Nhi thêm chút nữa, nhìn khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc, giọng nói trầm thấp, hơi run rẩy: “Tịnh Nhi, trên con đường tiến về phía trước của em, liệu có thể có vị trí của anh không?”.
Trên con đường tiến về phía trước của em, liệu có thể có vị trí của anh không…
Lông mi của Hứa Tịnh Nhi run rẩy, chớp mắt mấy cái, thậm chí cô cảm nhận được rõ ràng trái tim mình trong khoảnh khắc đó đã đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cô thầm hít thở mấy hơi, rồi mới nở nụ cười thoải mái, giọng nói không có gì thay đổi: “Xem biểu hiện của anh đã”.
Trên đầu vang lên tiếng cười nhẹ vui vẻ của Tả An: “Được, em hãy xem biểu hiện của anh đi”.